Tôi bất lực hét lên một tiếng: “Tôi sắp hẹo đến nơi rồi, anh còn không nhanh sang giúp tôi đi!”
****
Đang nói chuyện thì tên người rừng kia kéo chân tôi lôi ra ngoài, nó đi ra khỏi lều!
Tôi chộp lấy khẩu súng tiểu liên B56 để bên cạnh túi ngủ, dùng hết sức quay lại và bóp cò.
Đáng tiếc, tư thế hiện tại khiến tôi không thể nhắm chuẩn, chỉ có thể bắn sượt qua cánh tay của thứ kia, không chỉ không khiến nó bị thương nặng, mà còn khiến nó tức giận.
Thứ kia gầm lên một tiếng, dùng móng vuốt chộp lên đùi tôi, để lại nhiều vết cào hằn sâu đến mức lộ cả xương.
Phanh!
Có tiếng súng vang lên, đôi mắt của người rừng kia đã bị thương, nó lại gầm lên vài tiếng và vô thức buông tôi ra, tôi lập tức lăn người sang một bên, ghìm súng và nhắm vào người nó, cùng bắn với Nha Tử.
Không ngờ thứ này lại rất thông minh, khi thấy không địch lại được chúng tôi, nó vội che đôi mắt của mình lại, sau khi gào lên một tiếng thảm thiết thì lập tức biến mất vào trong rừng với tốc độ rất kỳ lạ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi chuyện xảy ra quá chớp nhoáng, đến khi tên người rừng kia chạy rồi, lão Yên và những người khác mới chạy tới.
Tôi ngồi phịch xuống đất và kể lại mọi chuyện, đồng thời cũng tự sơ cứu lại vết thương của bản thân.
“Cái thứ lớn như vậy chui từ đâu ra thế? Thế mà tôi và Côn Bố lại chẳng phát hiện ra.” Cô Thu kinh ngạc nói.
Nha Tử chỉ vào một cái lỗ mới bị xé trong lều, đối diện với cửa, cười gượng nói thứ kia đã là người rừng rồi mà còn rất thông minh, còn biết tránh né những người gác đêm.
“Cậu có chắc chắn đó là người rừng không?” Lão Yên giúp tôi băng bó vết thương cẩn thận, rồi hỏi lại một câu.
Tôi mô tả lại hình dáng của thứ đó, thực ra trong bóng tối, tôi cũng chẳng thể nhìn rõ được, chỉ biết thứ kia cao ước chừng hai mét, cả người phủ đầy lông mao màu đen, trông dáng vẻ khá giống người, nói thẳng ra là giống tinh tinh hơn.
“Tuy nhiên sức lực của nó rất lớn.” Tôi nói thêm một câu: “Nếu không phải Nha Tử làm mắt nó bị thương, đoán chừng tôi đã bị nó kéo đi rồi.”
Lão Yên cau mày nói: Nhìn thoáng qua không giống người rừng, bởi người rừng đều rất nhát gan.
“Vậy đó là thứ gì?” Tôi có chút tò mò.
Lão Yên khẽ lắc đầu, nói: “Dựa theo những gì cậu miêu tả, có rất nhiều loại tương tự, dù sao lúc ấy cậu cũng không nhìn thấy rõ ràng.”
Lúc này, Nha Tử chạy tới sửa lại lều trại, còn đẩy đẩy cặp kính râm: “Tôi nghi ngờ đó là một con sơn tiêu.”
Sơn tiêu?
“Là loài được nhắc tới trong “Sơn Hải Kinh” kia sao?” Tôi hỏi một câu.
Khi còn nhỏ, tôi đã từng đọc rất nhiều sách ghi về các chuyện lạ vùng sông núi trên tủ sách của cha, tuy rằng tôi còn chưa nhận ra hết mặt chữ, nhưng vẫn có thể hiểu đại khái nội dung của chúng. Tôi nhớ rõ trong “Sơn Hải Kinh” hình như có ghi chép về thứ kia.
Nha Tử ừ một tiếng: “Trong cuốn “Sơn Hải Kinh - Hải Nội Kinh” có ghi lại: Phương Nam có cống nạp một người khổng lồ, mặt người cánh tay dài, toàn thân bao phủ bằng lông đen, gót chân quay ngược. Thấy người cười nó cũng cười, nếu thấy nó che môi che mặt thì nên bỏ chạy ngay.”
“Đừng có nói khó hiểu như vậy, nói đơn giản một chút đi.” Cô Thu không kiên nhẫn mà xua xua tay.
Nha Tử sờ mũi, nói: “Kỳ thật sơn tiêu cũng chính là Sơn Thần trong thần thoại và truyền thuyết, chúng nó thích quấy rầy con người vào lúc đêm hôm khuya khoắt, ban đầu sẽ dùng âm thanh mê hoặc, khiến người ta tự giác đi tới trước mặt nó, không được thì nó sẽ đích thân ra tay, bắt người ta về ăn thịt. Tất nhiên, có rất nhiều truyền thuyết về sơn tiêu, đây chỉ là một trong số đó, còn có câu chuyện khác nói sơn tiêu sẽ bắt những cô gái xinh đẹp về, ép họ trở thành vợ của mình.”
Nói xong, cậu ta liếc nhìn cô Thu một cái, ý kia, không cần nói ra cũng biết rồi.
Cô Thu hừ một tiếng, phi đao trong tay không ngừng xoay tròn: “Nó dám đến, tôi sẽ thiến nó!”
Thấy cô ấy như vậy, chúng tôi đều giữ im lặng, mãi đến khi lão Yên ngắt lời chúng tôi: “Cẩn thận một chút, loài sơn tiêu này thù rất dai, lại thích sống theo bầy đàn, hiện giờ chúng ta đã khiến nó bị thương, đêm nay có lẽ sẽ không được bình yên đâu! Mọi người đừng ngủ nữa.”
Quả nhiên, lời lão Yên nói không sai, mới chỉ qua nửa tiếng đồng hồ, những tiếng khóc nỉ non như của trẻ con lại truyền tới, sắc mặt lão Yên thay đổi: “Nghe âm thanh này, hình như không chỉ có một con thôi đâu, mọi người mau chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn.”
Tôi bị thương ở chân, cử động khó khăn, Nha Tử liền nhanh chóng thu dọn hành lý của mình rồi quay sang giúp tôi, sao đó cậu ta giúp tôi đeo balo: “Lát nữa cậu nhớ theo sát tôi, đừng cậy mạnh.”
Bên kia, cô Thu móc một con dao từ trong balo ra, đưa cho tôi: “Có bia ngắm tự chạy tới, nhớ phải luyện tập đấy.”
Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng mọi người đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô Thu dúi con dao vào trong tay tôi, không chút do dự mang theo hai cái balo lớn mà chạy như bay ra ngoài.
Nha Tử cũng không rảnh trêu ghẹo tôi nữa, mà kéo tôi chạy theo ngay sau cô Thu.
Phía sau cánh rừng truyền đến tiếng động, tôi lén nhìn lại, chỉ thấy ba con sơn tiêu cao chừng hai mét đang chạy tới, đôi mắt của con ở giữa còn đang chảy máu, đó rõ ràng là con mà chúng tôi vừa đuổi đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo