Mặc dù có kích thước khổng lồ nhưng động tác của ba con sơn tiêu kia lại nhanh nhẹn dị thường, chúng lợi dụng những nhánh cây mà đu qua đu lại, nhằm rút ngắn khoảng cách với chúng tôi.

Cô Thu quay lại và tung mấy thanh phi đao ra, dao đâm thẳng vào bụng con sơn tiêu ở giữa, lão Yên và Nha Tử cũng dùng súng để áp chế hai con sơn tiêu còn lại.

Tuy nhiên, lũ sơn tiêu này có da dày thịt béo, chúng tôi lại phải phản công trong lúc đang bỏ chạy, nên nhiều lần họ đều bắn trượt mục tiêu!

Đúng lúc này, mấy con côn trùng màu đen vàng từ trong lòng bàn tay Côn Bố xông ra, bay về phía đám sơn tiêu, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể đầy lông của chúng, ít nhất thì cũng khiến cho tốc độ của đám sơn tiêu chậm lại một chút.

“Đi mau, tôi không ngăn nổi đâu.” Sau khi Côn Bố thả cổ trùng ra, anh ta cũng vội vàng xoay người bỏ chạy.

Chúng tôi định chạy một mạch xuống chân núi, nhưng nơi này là rừng sâu núi thẳm, lại không có đường đi cẩn thận, ban ngày thì không sao, nhưng bây giờ trời đã tối, sau lưng thì bị sơn tiêu truy đuổi, tốc độ của chúng tôi buộc phải chậm lại.

“Đừng đánh bậy bạ, nơi này có thể còn rất nhiều sơn tiêu sinh sống, nếu bị chúng bao vây thì chúng ta xong đời đấy.” Ngay khi cô Thu chuẩn bị kéo chiếc balo lớn ra sau lưng, Nha Tử đã giữ cô ấy lại: “Sơn tiêu là loài sống quần cư (sống theo bầy, đàn), ba con này có lẽ chỉ là tiên phong thôi, mau chạy đi, không bao lâu nữa trời sẽ sáng, bọn chúng sẽ tự động rút lui.”

Phanh!

Cậu ta vừa dứt lời, lão Yên chạy bên phải tôi đã vấp phải thứ gì đó và đập đầu vào gốc cây chắn ngang. Tôi còn chưa kịp chạy tới dìu ông ấy, một con sơn tiêu đã nhảy từ trên cao xuống, tóm lấy chân lão Yên vào kéo ông ấy vào rừng.

“Lão Yên!” Tôi hét lên một câu, cầm súng vội đuổi theo.

Cô Thu nhanh chóng đưa ra quyết định: “Nha Tử, cậu và Côn Bố đối phó hai còn còn lại, tôi và Trường An sẽ đi cứu lão Yên, chúng ta gặp nhau dưới chân núi.”

Nha Tử muốn nói gì đó nhưng bị cô Thu trừng mắt. Lúc này tôi không quan tâm bọn họ có ý gì, chỉ cắm đầu đuổi theo con sơn tiêu kia vào rừng, vừa chạy vừa gọi lão Yên.

Điều kỳ lạ là, rõ ràng ông ấy chỉ vừa bị kéo đi mà thôi, ấy vậy mà lại chẳng có một chút động tĩnh nào.

Tôi vừa đuổi theo vừa lần tìm những dấu vết trên mặt đất, nhưng dấu vết chỉ kéo dài hơn mười mét thì không còn nữa, như thể nó đã biến mất trong không khí.

“Bên trên!”

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cô Thu hét lên, đồng thời một tia sáng lạnh lẽo cũng bắn tới.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trước khi tôi kịp có bất cứ một phản ứng gì, một con sơn tiêu từ trên cao bay xuống và lao thẳng vào tôi, nó há miệng ra muốn cắn vào cánh tay tôi.

Với khoảng cách gần như vậy, tôi không có cách nào nổ súng, bèn rút con dao nhỏ cô Thu đưa cho mà tôi để bên thắt lưng ra, mạnh mẽ đâm thẳng vào con sơn tiêu nọ.

“Grừ!”

Con sơn tiêu gầm lên một tiếng, nhưng nó không hề rút lui, mà ngược lại còn dùng sức cắn mạnh vào tay tôi.

Cũng may cô Thu đã đuổi tới kịp, cô ấy lấy từ trong túi ra một thanh tựa như côn nhị khúc, nhưng là loại có chóp nón nhọn, được gọi là tam lăng chuỳ. Ngay sau đó, cô ấy nhẹ nhàng xoay người và nhảy lên không như đang tập thể dục, hướng phần chóp nhọn kia đâm thẳng vào xương sống của con sơn tiêu, còn tiện tay xoay tròn cây côn.

Con sơn tiêu đang cắn cánh tay tôi lập tức buông ra, tuy rằng nó rất tức giận, nhưng xương sống đã bị thương, nên nó chỉ có thể nằm bẹp dí ở một bên.

Trong miệng nó phát ra tiếng rầm rì, còn chẳng có sức mà kêu la to như lúc nãy nữa.

“Mau đi tìm lão Yên.” Cô Thu rút thanh tam lăng trùy ra, không hề để ý tới mấy giọt máu bắn lên mặt mình, mà quay lại nhắc tôi.

“Lão Yên?” Tôi hét lên vài lần nhưng không có tiếng đáp lại, tôi không khỏi cuống lên, vội giơ đèn pin soi và đi vòng quanh nơi dấu vết biến mất, vừa đi vừa hét lên.

Hơn mười phút vẫn không có động tĩnh gì, tôi cáu kỉnh gãi tóc mình, cô Thu giữ vai tôi lại: “Đừng sốt ruột, lão Yên sẽ không sao đâu.”

Tôi hít sâu mấy hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, đứng ở nơi dấu vết biến mất, chậm rãi suy nghĩ. Cô Thu cũng không làm phiền tôi, mà trực tiếp đi qua đâm chết con sơn tiêu vẫn còn đang rên rỉ kia.

Sau đó, tôi nghĩ đến một khả năng, rồi chậm ra quay về theo dấu vết nọ, vừa đi vừa gọi.

Quả nhiên, đi được nửa đường, tôi nghe thấy một tiếp đáp yếu ớt.

Tôi vội chạy đến bụi cây bên cạnh thì thấy lão Yên đang nằm ở đó, cả người ông ấy dính đầy máu, sắc mặt trắng bệch!

****3:

“Lão Yên!” Tôi nhanh chóng chạy qua đó, đưa tay ra nhưng không dám chạm vào ông ấy, bộ dạng đầy máu của ông ấy khiến tôi nhớ tới lúc Rắn Độc chết, khung cảnh hiện giờ cũng giống hệt lúc đó.

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi không tự chủ được rơi xuống, cô Thu đi tới vỗ vào đầu tôi: “Ông ấy không chết được đâu, cậu khóc tang cái gì!”

“Nhưng, nhưng cả người ông ấy dính đầy máu….” Tôi nghẹn ngào nói không nên lời.

Cô Thu bất đắc dĩ trợn trắng mắt với tôi, bảo lão Yên chỉ bị một vết thương nặng trên bả vai, còn lại không có gì nghiêm trọng.

0.16596 sec| 2407.922 kb