Ngay vào lúc tôi sắp với được một nhánh cây của cây bên cạnh, cơ thể tôi nghiêng nghiêng, khi nhìn lại thì thấy đám sói này ấy thế mà lại cùng đụng đầu vào thân cây ban đầu, khiến thân cây xê dịch vài centimet.

Tôi cố gắng hết sức để vươn tay lên, bất lực nhìn cành cây chỉ còn cách mình vài cm là có thể với tới, cuối cùng tôi vẫn thất bại…

Phanh!

Tôi nhanh chóng rơi xuống đất, không biết tôi va phải đâu, cả băng đạn cũng văng ra nơi khác. Nhưng tôi lại không rảnh để quan tâm tới chuyện này, vừa xoay người liền bò dậy, cũng không thèm nhìn gì nữa mà liều mạng bỏ chạy.

Grừ!

Một con sói từ phía sau lưng tôi nhảy lên, đụng vào người khiến tôi ngã nhào trên đất, rồi nó trực tiếp cắn lên vai tôi. Một miếng thịt trên vai bị sói xé xuống, sau đó tôi nghe được âm thanh nhai nuốt khiến tôi sởn cả tóc gáy.

Những con sói khác cũng đã tiếng lên, một chân của tôi cũng bị cắn, cơn đau đớn kịch liệt khiến tôi suýt chút nữa ngất đi.

Tôi cố gắng tự cắn đầu lưỡi của mình, mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng giúp tôi lập tức tỉnh táo lại.

Tôi không dám quay người lại, bởi một khi tôi xoay người sẽ bị đám sói cắn vào cổ, đến lúc ấy thần tiên cũng không cứu nổi tôi. Bởi vậy tôi giơ con dao găm lên, cũng không thèm nhìn lại phía sau, chỉ dựa vào cảm giác mà đâm xuống.

Cũng không biết có phải bầy sói này đã quá đói rồi hay không, bị tôi đâm trúng một nhát dao mà cũng vẫn thờ ơ, tiếp tục cắn xé thịt trên người tôi như cũ.

Máu nhanh chóng chảy ra, tôi cảm thấy trước mắt mình tối sầm, sức lực trên tay cũng dần yếu đi, con dao găm cũng lặng lẽ rơi xuống đất. Trước khi rơi vào hôn mê, tôi nghe thấy một tiếng súng vang lên, ý nghĩ cuối cùng trong đầu tôi là: Các người tới quá muộn rồi…

Đau!

Toàn bộ cơ thể đều đau!

Khi tỉnh dậy lần nữa, trong đầu tôi không còn suy nghĩ nào khác ngoài đau đớn, tôi chỉ cảm thấy đau đớn thế này chẳng thà cứ ngất đi còn hơn, không biết qua bao lâu tôi mới lấy lại ý thức… tôi còn sống ư?

Tôi khó khăn mở mắt ra, phát hiện hình như mình đang nằm trong lều, trong lúc nhất thời tôi có chút mơ hồ về tình huống hiện tại.

“Cậu tỉnh rồi à.” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Nha Tử chui vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy hoảng sợ.

Không chờ tôi kịp đáp lại, Nha Tử đã hô to vài tiếng: “Mọi người mau tới đây, cậu ấy tỉnh rồi, Trường An tỉnh lại rồi!”

Tôi trợn mắt nhìn thấy lão Yên và những người khác đang cùng chạy về phía này, hốc mắt lão Yên đã đỏ bừng, trong con ngươi phủ đầy tơ máu. Tôi muốn hỏi ông ấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa há miệng ra lại không thể phát ra được âm thanh nào.

Tôi có chút hốt hoảng, chỉ cảm thấy bản thân như không thể nói được nữa.

“Đừng nóng vội, cậu đã hôn mê hai ngày, không phát ra được âm thanh cũng là chuyện bình thường.” Lão Yên ngồi xổm bên cạnh tôi, cũng tiện tay bưng một chậu nước, cẩn thận nâng đầu tôi lên, đút cho tôi mấy ngụm nước.

Sau khi uống mấy ngụm nước, tôi cảm thấy cổ họng mình dễ chịu hơn một chút, bèn mở miệng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Tuy rằng giọng nói phát ra vẫn khàn khàn khó nghe, nhưng rốt cuộc tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút, nếu không, một khi đã biến thành người câm thì tôi còn biết đi tìm ai mà nói lý đây.

Lão Yên kinh ngạc hỏi tôi, chẳng lẽ tôi đã quên mất chuyện mình bị bầy sói tập kích rồi sao?

“Không có, tôi chỉ muốn hỏi, làm sao tôi có thể sống sót được thế?” Trải qua một quãng thời gian như vậy, tôi đã nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, nhưng tôi luôn cảm thấy mình gần như không thể sống sót trong tình huống như vậy.

Bả vai, chân, cánh tay, … cả người tôi đều bị bầy sói cắn xé, mất hơn phân nửa lượng máu trong người, mà điều kiện trong rừng còn rất thô sơ, làm sao tôi có thể sống sót nổi?

****8:

Hốc mắt của lão Yên càng đỏ hơn, sau một lúc lâu ông ấy mới ấp úng nói: “Vốn dĩ là cậu không thể sống sót được…”

Ông ấy vừa nói ra câu này, giọng đã nghẹn lại, rồi lão Yên đặt ấm nước xuống bên cạnh tôi rồi chạy ra ngoài, trong khoảnh khắc ông ấy bỏ mành che xuống, hình như tôi thấy ông ấy ngẩng đầu lên và lau nước nước.

Ông ấy khóc à?

Tôi có chút ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ thấy lão Yên có hành động như vậy cả, cho dù là vào ngày đội trưởng Trần xảy ra chuyện, ông ấy cũng chỉ buồn chán mà thôi, chứ không biểu hiện ra ngoài.

Cô Thu thở dài, rồi kể lại cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra vào đêm đó.

Khi mọi người nhận ra tôi đã xảy ra chuyện không hay thì đã quá muộn, họ vội chạy tới thì thấy tôi đang bị mấy con sói đè xuống đất và cắn xé da thịt, mùi máu tươi nồng đậm khiến họ cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi dùng súng giết chết mấy con sói, trên người tôi đã chẳng còn miếng thịt nào lành lặn, không ai dám động vào người tôi vì sợ một khi chạm vào tôi sẽ bị nhiễm trùng.

“Lúc ấy lão Yên như phát điên, ông ấy rút dao găm ra đâm vào thân mấy con sói bu trên người cậu, gần như băm chúng thành thịt vụn luôn…” Sắc mặt cô Thu hơi tái đi, bộ dạng của tôi lúc ấy chắc chắn đã dọa cô ấy sợ rồi.

Tôi có thể hiểu cảm giác của lão Yên, nếu không biết được mối quan hệ của ông ấy với đội trưởng Trần thì có lẽ tôi không tài nào hiểu được, nhưng bây giờ làm sao mà tôi lại không biết được?

0.06534 sec| 2425.141 kb