Tôi gượng cười hai tiếng, kỳ thật chân tôi cũng nhũn ra rồi, nếu không phải tôi từng trải qua bài khảo sát sinh tử tại La Bố Bạc, tôi đoán mình cũng không khá hơn mấy người tè ra quần kia đâu.

“Tiếp tục.” Cô Thu rút toàn bộ dao trên thân cây xuống, sao đó nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Tôi nhìn sắc trời, đau khổ nói: “Chị Thu, hôm nay đã tối rồi…”

“Kẻ thù còn chọn lúc trời sáng để tìm cậu gây chuyện à?” Cô ấy trừng mắt khiến tôi không nói nên lời.

Cũng may lần này cô ấy không lấy tôi làm bia ngắm nữa, mà thay vào đó, cô ấy vạch ra mấy đường cắt đều nhau dài độ ngón tay cái trên thân cây, rồi bảo tôi đứng cách đó hai mét để tập phi dao.

Mặc dù những đường vạch ngang kia thoạt trông rất thô, nhưng tôi lại đứng cách nó hai mét trong sắc trời tối đen thế này, quả thực không thể nhìn thấy gì. Tôi chỉ có thể luống cuống nếm lung tung, tất nhiên là chẳng trúng phát nào.

Cô Thu nhặt từng con dao lên, đặt chúng vào tay tôi một lần nữa: “Tiếp đi.”

Tôi nheo mắt để nhìn rõ những vết vạch trên thân cây, nhưng vẫn thất bại. Tôi có chút bất mãn, nói mình không nhìn rõ thì biết ném kiểu gì?

“Kẻ địch còn đứng đấy cho cậu nhìn rõ đấy à.” Cô Thu đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Tôi liếc nhìn cô ấy, sau đó nắm chặt con dao rồi phi ra ngoài, lần này tôi không ném lung tung nữa, mà ném nó theo một hướng chỉ định, dựa theo trí nhớ của mình.

Vì vừa mới thấy cô ấy khắc trên thân cây, nên tôi vẫn nhớ được đại khái mấy vết vạch đó nằm ở đâu.

Cô Thu hơi gật đầu, sau đó lại đi nhặt dao trở về, tuy rằng tôi vẫn chưa phi trúng, xong cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

“Tôi lại luyện tiếp nhé?” Tôi có chút hưng phấn mà xoa xoa tay.

Cô Thu lại cất mấy con dao đi, bảo tôi nóng vội không thể thành công, rồi trở về trước. Tôi tự nói thầm, có phải lão Yên và những người khác đã nói lố quá rồi không, cách dạy của cô ấy cũng khá bình thường mà.

Trở lại lều trại, Nha Tử lập tức kéo tôi lại để hỏi về chuyện huấn luyện, tôi kể lại cả quá trình một lượt. Cậu ta cười nói: “Xem ra chị Thu rất hài lòng với cậu, nhưng sau này cậu vẫn phải cẩn thận.”

“Anh có ý gì?” Tôi nằm trong túi ngủ, khó hiểu hỏi lại.

Nha Tử lăn sang một bên, nói chị Thu càng vừa lòng với cậu, sẽ càng bắt người đó luyện tập khắt khe hơn, bảo tôi cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi.

Tôi lại chẳng mấy để ý tới những lời đó, qua buổi luyện tập tối nay, tôi cảm thấy kỳ thực Nha Tử đang nói quá thôi!

Hôm nay tôi đã đi bộ gần như cả ngày, hơn nữa buổi tối còn luyện phi dao một lúc, nên tôi ngủ rất sâu, khi bị đánh thức bởi những tiếng khóc, tôi chỉ cảm thấy cáu kỉnh.

“Nha Tử, đừng khóc.” Tôi hô một câu, sau đó lập tức phản ứng lại, tạm thời không nói đến chuyện Nha Tử lớn như vậy sẽ không vô cớ khóc nhè, mà đến cả âm thanh này cũng không giống giọng của cậu ta.

Thứ lọt vào tai tôi rõ ràng là tiếng khóc nỉ non của một đứa trẻ… Nghe âm thanh này, chắc chắn đứa trẻ kia còn chưa qua ba tuổi.

Tôi bực mình vì tiếng ồn, xong trong lòng tôi cũng nhận ra điều bất ổn. Ở nơi núi sâu rừng thẳm thế này, sao lại có tiếng trẻ con khóc được chứ?

Hơn nữa, tiếng khóc than này rất khác tiếng bò cạp đuôi đỏ vẫy đuôi tại La Bố Bạc, nó có vẻ chân thực hơn lần trước rất nhiều.

Tôi cầm súng bước ra khỏi lều, Côn Bố và cô Thu đang gác đêm, cô Thu hỏi tôi ra ngoài làm gì.

“Hai người có nghe thấy được tiếng khóc không?” Tôi hỏi họ một câu.

Cô Thu gật gật đầu, thản nhiên nói: “Trong núi có nhiều động vật, có một số loài hay phát ra tiếng kêu giữa đêm, ví dụ như tiếng mèo kêu khi đến mùa tìm bạn tình vậy.”

“Là vậy ư?” Tôi nghiêng tai lắng nghe, cảm thấy âm thanh này có chút kỳ quái, nhưng thấy hai người kia đều chẳng có chút phản ứng gì, cũng cảm thấy do bản thân mình sợ bóng sợ gió thôi, vì vậy tôi không nói gì nữa mà chui lại vào trong lều.

Sau khi nằm xuống lần nữa, tiếng khóc cùng dần dần dừng lại, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ được một lúc, tôi chợt cảm thấy gió thổi vào trong lều: Cửa lều chưa đóng kín sao?

Tôi lẩm bẩm trong lòng, muốn đứng dậy nhìn xem, nhưng không hiểu sao mí mắt lại nặng trĩu, mất một lúc lâu mà tôi vẫn chưa mở mắt ra được.

Đột nhiên, một cảm giác tê dại truyền đến từ cánh tay tôi, như thể có ai đó đang cào tôi vậy.

“Nha Tử, là anh đấy à?” Tôi hỏi một câu, nhưng chẳng có ai đáp lại. Sau đó tôi cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì thứ kia lại tăng lực cào tôi, cảm giác tê dại ban đầu chuyển thành đau đớn.

Tôi bất chợt mở mắt ra, chỉ thấy một thứ phủ đầy lông mao màu đen hiện ra, thứ này có mặt người, cánh tay dài, nó đang dùng móng vuốt cào vào cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được móng vuốt của thứ này cắm vào trong da thịt mình. Mỗi lần nó cào, trên tay tôi thậm chí còn xuất hiện một vệt máu!

Tôi nâng chân lên, dùng sức đạp nó một cái, nào ngờ thứ quái lạ này lại có da thịt rất rắn chắc, bị tôi đá mạnh như thế cũng chẳng hề nhúc nhích, ngược lại nó còn dùng móng vuốt kéo chân tôi và vặn ngược lại, khiến tôi đau đớn mà nhe răng trợn mắt.

“Nha Tử!” Bỗng nhiên, tôi gào lên. Lúc này cậu ta mới hoang mang ngồi dậy, tay dụi mắt như thể chưa tỉnh ngủ, hỏi tôi làm sao thế?

6.26495 sec| 2452.195 kb