Nếu như dự liệu chính xác, Tông chủ Cửu Tiên Tông sau khi đã hiểu sâu về bảy thánh địa này sẽ có thể nhìn ra.

Mà đến lúc đó, ông ta chắc chắn sẽ như một con kiến bò trên chảo nóng tìm hắn khắp nơi.

Thay vì lúc đó phải nhìn một nam nhân trung niên khóc lóc nước mắt nước mũi đầm đìa với mình, chi bằng tự mình sớm trốn trước.

...

...

“Vùng thiên địa này...”

Thân ảnh vừa chạy trốn, đã đến mấy chục dặm bên ngoài.

Phương Thốn dừng lại ở phía dưới vân khí mênh mông, chiếc áo choàng trắng bay phấp phới trong gió.

Ngẩng đầu nhìn lại thấy một vầng minh nguyệt sáng như núi.

Cúi đầu nhìn xuống lại thấy ánh đèn nhân gian như sao.

Mà giữa lúc nhìn lên và cúi đầu, đó chính là tâm tình chân thực.

Phương Thốn biết rằng nếu muốn đi theo con đường mà huynh trưởng mình đã bỏ lại thì cần phải phá tan thiên địa này, nhưng hắn cũng biết rằng mình không có đủ năng lực để phá vỡ thiên địa này, và thậm chí còn không có cơ hội thích hợp để phá vỡ nó...

Nhưng cũng không sao cả, cơ hội có thể tự mình tạo nên.

Triều ca Tiên Điện hôm nay, thậm chí cả Tam Sơn Tứ Viện đều có thể đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Bây giờ, hắn đã đạt đến cấp độ người đứng đầu dưới Tiên cảnh.

Mà đây cũng chính là cực hạn mà cả Đại Hạ có thể tha thứ cho bản thân hắn, bọn họ sẽ không bao giờ cho phép hắn tiến xa hơn.

Do đó, hắn cần phải dựa vào sức mạnh của người khác.

Giống như, những người dưới Đại Hạ đều để mắt đến mình, tất nhiên áp lực cũng tăng lên gấp bội.

Nhưng nếu như số người đi trên con đường này thoáng chốc tăng lên thì sao?

Quả thật là từ trên Tiên Điện nhìn xuống, căn bản hầu như không có người nào có thể bồi dưỡng ra người khác, Phương Thốn tuyệt đối không nghi ngờ, nếu như hắn tìm kiếm một hoặc hai người có thiên phú để bắt đầu truyền dạy cho bọn họ Vô Tương Bí Điển, vậy thì bất luận lai lịch của hai người này có lớn đến đâu, tu vi của họ có mạnh đến đâu đi chăng nữa, thì sau một thời gian bọn họ nhất định sẽ bị trời phạt mà thôi...

Do đó, nếu muốn truyền “Vô Tương Bí Điển” thì chỉ có truyền nó cho thiên hạ.

Hạt giống đã được gieo, điều bây giờ cần xem xét chính là người trong thiên hạ, nếu như tự mình truyền “Vô Tương Bí Điển” xuống thì sẽ thế nào.

Từ góc nhìn của Tiên điện, quyển sau của “Vô Tương Bí Điển” đã bị phong ấn trong Lão kinh viện.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu những người khác tự mình tìm hiểu được nội dung của quyển sau và bắt đầu tu luyện nó?

Làm người, điều kiêng sợ nhất chính là hoài nghi trí tuệ của thiên hạ...

“Ha ha ha ha...”

Đột nhiên, Phương Thốn không nhịn được phá lên cười một tràng dài, tiếng cười dội lại giữa lớp lớp vân khí.

Sau đó, hắn vung tay áo một cái, thân hình lại một lần nữa biến mất dưới ánh trăng.

Lần này, hắn không quay lại núi thu dọn đồ đạc hay nói với ai, mà trực tiếp bỏ trốn về phương nam.

Nhìn thấy ngày thiên hạ này đại loạn sắp đến rồi.

Mắt thấy Tiên Điện, thực sự sẽ có một chấn động trước nay chưa từng thấy...

Bản thân đương nhiên phải nhanh chóng trốn đi…

... Không, phải nhanh chóng đi tìm tông chủ nhà mình!

Một bước đã là mười dặm.

Thân hình Phương Thốn đang phiêu đãng trong vân khí, như ẩn như hiện, lóe lên một thoáng thì đã biến mất trong biển sương mù, ra khỏi cả thiên địa.

Hắn có thể cảm giác được bốn phương tám hướng có rất nhiều khí cơ nên lập tức trở nên căng thẳng.

Bọn họ trở nên hỗn độn, vội vàng lao về phía Nam Cương.

Nhưng tâm trạng Phương Thốn lại tốt hơn, lần đầu tiên đã dùng toàn lực để thúc động tu vi, từng bước đi về phía nam.

Sau khi trở về từ Triều ca, biết một khi mình thành danh trong thiên hạ, tự nhiên sẽ có thêm rất nhiều người “quan tâm”, chỉ có điều, những người này không dám cản trở việc tu luyện của hắn, hoặc vì họ sợ chọc giận đến hắn, nên cũng không dám đến gần, chỉ có thể cách rất xa rất xa, đứng từ xa xác định hắn đang ở một khu vực nào đó mà thôi, mà bản thân hắn thường là người khá kín kẽ, lặng lẽ trốn cả ngày dài, thỉnh thoảng thì mới bước chân ra ngoài...

Điều này khiến những người đang chăm chăm vào hắn ngày càng trở nên lười biếng hơn.

Thình lình, đột nhiên hắn một mình xông ra phía nam, đám người này lập tức hoảng sợ.

Cũng không biết được bọn người phía sau họ có đưa ra tử mệnh lệnh nhất định phải để mắt đến hắn hay không, dù sao bọn họ vừa nhìn thấy Phương Thốn thế mà lại thật sự vận chuyển thân pháp, vừa đi vạn dặm thì những thân ảnh kia thậm chí còn chẳng để tâm đến việc ẩn nấp của mình mà liều mạng đuổi theo hắn.

Đáng tiếc, bọn họ đã để mất cảnh giác, muốn theo dõi Phương Thốn cũng không dễ dàng chút nào.

Dù sao, Phương Thốn bây giờ cũng là người đứng đầu dưới Tiên Cảnh.

...

Theo trăng đuổi sao, thân như sao băng, Phương Thốn lần đầu tiên dùng hết sức lực, tâm trạng vô cùng kích động.

Lần đi này, đi khoảng chừng nửa ngày mới chậm rãi dừng lại.

Quét mắt khắp nơi, chỉ nhìn thấy núi hoang dã, e rằng trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh chẳng có lấy bóng người, hơn nữa những tên vừa đuổi theo dấu vết hắn ban nãy cũng đã sớm bị cắt đuôi, lúc này bọn họ muốn đuổi theo kịp là điều không dễ dàng, lần nữa khóa chặt mình lại càng thêm khó.

Cho đến lúc này, Phương Thốn mới thở ra một hơi rồi từ từ bay xuống.

Quét mắt nhìn trong núi, tìm một tảng đá sạch sẽ, rồi bó gối khoanh chân mà ngồi xuống.

Chỉ là hắn còn chưa ngồi xuống, đột nhiên nhíu mày, cảm thấy tuy rằng tảng đá dù đã sạch sẽ, nhưng vẫn còn rất nhiều bụi bặm.

Không còn cách nào, chính mình lại hóa thành một cơn gió mát, thổi nó một cách cẩn thận.

Không khỏi có chút than tiếc, chuyến này đi đến Nam Cương, bởi vì khá nguy hiểm nên hắn đã không dẫn Tiểu Hồ Ly theo, cũng không dẫn theo những người khác để hầu hạ, khiến cho bản thân không có ai hầu hạ, vì vậy chỉ có thể tự mình làm. Có điều, từ khi sinh ra và lớn lên ở Phương gia, hắn vẫn luôn sống một cuộc sống nhung lụa ăn sung mặc sướng, thế mà lại có cảm giác không quen, cũng chỉ đành phải lắc đầu cười nhạo bản thân.

“Ta đây cũng tính là đang bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản ăn mòn?”

Sau khi lau sạch tảng đá, Phương Thốn lại ngồi xuống.

Tay áo khẽ mở ra, quả bí đao Bát Bảo của mình... Không đúng, hồ lô Bát Bảo, đã bay ra ngoài.

1.26098 sec| 2403.906 kb