Tô Minh Dương trở lại Tô gia, không ai phản ứng hắn, tự nhiên cũng không ai làm khó dễ hắn. Hai ngày này hắn công tích vĩ đại, người Tô gia đều nghe nói. Không có người rảnh rỗi vội vàng lại đây tìm ngược, hắn cũng vui mừng được thanh nhàn.

Hắn lấy nước nóng từ phòng tắm đổ vào thau tắm bên trong không gian . Tài chất tạo thành thau tắm là khoáng sản Cửu Huyền chỉ có ở Tu chân giới . Nghe nói dùng thau tắm này để ngâm thuốc tắm, dược hiệu có thể kích phát nhiều hơn 1~2 thành.

Thử độ ấm thấy không đủ nóng , hắn phân phó người làm đun cho hắn một nồi nước to rồi đưa tới phòng hắn .Người làm đi rồi, hắn khóa cửa phòng , cũng đem nồi nước nóng đổ vào thau tắm .Phía dưới thau tắm lửa đang cháy . Lúc này, hắn mới lấy dược liệu ra xử lý.

Dược liệu tuy rằng đã được xử lý qua, nhưng vẫn thiếu một chút. Hắn tốc độ thực mau,một chốc một lát đã xử lý tốt dược liệu. Lúc này, nước trong thau tắm cũng bắt đầu ùng ục ùng ục nổi lên bọt nước .

Hắn nhìn đến bên trong bọt khí, mới đem dược liệu thả đi vào. Chờ dược liệu bị nước ấm kích phát ra dược tính, hắn tâm niệm vừa động đã xuất hiện trong không gian.

Cởi quần áo , hắn thử thò tay nhúng vào trong nước , nóng đến mức hắn lập tức rụt tay về. Dập tắt lửa , lại đợi nửa tiếng . Hắn mới thử xem độ ấm không sai biệt lắm, nhỏ một bình nhỏ linh dịch vào trong , hắn mới trực tiếp vào ngâm trong thau tắm.

Lúc này, phía dưới hỏa lại cháy lên, cũng không cháy to mà chỉ đủ để giữ độ ấm cho thau tắm. Hắn nhắm hai mắt, trừ bỏ đầu, cả người đều chìm trong thau tắm. Trong nước trọng áp, thiếu chút nữa hắn đều chịu không nổi, nhưng hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng.

Tâm niệm vừa động, hắn ở thau tắm vận chuyển công pháp. Quả nhiên công pháp một khi vận chuyển, trong nước trọng áp, dường như đã không còn, làm hắn thoải mái hơn rất nhiều.

Dược tính dần dần thấm vào trong cơ thể. Thân thể cảm giác đau đớn, cũng càng ngày càng rõ ràng. Trừ bỏ cắn răng chịu đựng, hắn không có biện pháp khác. Ngâm suốt 2 tiếng , hắn mới từ thau tắm bò ra tới.

Không sai, là bò ra tới!

Cái này làm cho Tô Minh Dương lại lần nữa ở trong lòng phun tào, thân thể này phế vật đến trình độ thật đúng là làm người khó có thể tưởng tượng. Nguyên chủ cũng không có phế vật như Ngô Mỹ Linh trong lòng tưởng , bất quá cũng không kém bao nhiêu.

Cả ngày ăn nhậu chơi bời, căn bản không rèn luyện, thể chất sao có thể sẽ tốt được? Hắn dập lửa dưới thau tắm , nước trong thau tắm hắn cũng không thèm quản . Ra không gian, Tô Minh Dương lại tắm vòi sen. Tắm xong hắn mới lên giường, thoải mái dễ chịu ngủ mất .

Ngủ đến nửa đêm, hắn mở to mắt nhìn đồng hồ, mới hơn 1 giờ, canh giờ tốt . Hắn nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo , mở cửa phòng.

Hắn quên mất trong nhà đều lắp camera. Cứ như vậy hiên ngang đi thư phòng, khẳng định không được, hắn phải nghĩ biện pháp khác . Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp đi ra ngoài.

Xuống dưới lầu đi tới phòng bếp , bưng một phần ăn khuya, quay lại lên lầu , hắn cẩn thận quan sát những chỗ gắp cameras . Nguyên chủ chơi máy tính cũng chỉ chơi game, hacker linh tinh tưởng đều không cần tưởng. Phương pháp này, bị hắn không chút do dự pass rớt.

Đi vào từ lối cửa sổ, hắn cũng không có nắm chắc có thể tránh thoát cameras. Vẫn là thôi đi! Chờ tu vi cao hơn, hắn lại trở về Tô gia kéo lông dê. Tô gia hiện tại có được hết thảy, đều là tài sản của Trần Uyển Thanh.

Thân xác hiện tại của hắn là con trai  Trần Uyển Thanh , như vậy tất cả mọi thứ của Tô gia đang có đều là của hắn. Đồ vật của mình , vì cái gì không cần đâu? Nghĩ như vậy Tô Minh Dương nhanh chóng giải quyết bữa ăn khuya, nằm đến trên giường lại đánh lên tiểu khò khè.

6 giờ ngày hôm sau, cửa phòng bị gõ vang. Tô Minh Dương mở to mắt , lẩm bẩm mở cửa phòng. Hắn còn nhớ hôm nay là ngày đại hôn của hắn, bằng không hắn khẳng định muốn chửi má nó!

Bên ngoài một đám người như tổ ong đi vào, bọn họ đẩy Tô Minh Dương đi rửa mặt. Đợi lát nữa hắn còn phải trang điểm ,đổi lễ phục.

Tô Minh Dương quyết định nhập gia tùy tục, rửa mặt xong , ăn sáng xong, mới để những người đó ở trên mặt hắn động nổi lên tay.

Nửa giờ sau, chuyên viên trang điểm nói đã xong. Hắn mở to mắt vừa thấy thiếu niên trong gương khí phách hăng hái, tinh thần phấn chấn bồng bột. Làn da trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng , môi hồng . Sườn mặt hình dáng rõ ràng, hảo một cái nhẹ nhàng mỹ thiếu niên!

Hắn đứng lên, lại hướng trong gương nhìn lại, toàn bộ chính là một mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Chuyên viên trang điểm nhìn hắn trong gương : “Tô thiếu, rất soái!”

Tô Minh Dương nhìn chuyên viên trang điểm gật đầu : “Thủ nghệ của cô không tồi!”

Nhan sắc của Tô Minh Dương cũng không kém , trải qua chuyên viên trang điểm lăn lộn như vậy một chút, hắn tư sắc càng thêm xuất chúng. Nguyên chủ tướng mạo cùng hắn ở kiếp trước giống nhau tới bảy phần , điều này làm cho Tô Minh Dương thực vừa lòng.

Theo sát chính là mặc lễ phục, sau khi thử qua mấy bộ, Tô Minh Dương có chút phiền: “Liền bộ này đi!”

Hắn thật sự nhìn không ra tới, những bộ âu phục này có chỗ nào khác nhau . Những người này xem hắn có chút không kiên nhẫn, cũng đều không nói gì nữa, từng người rời khỏi phòng.

Người Diêm gia tới thực nhanh, mới 9 giờ mà họ đã tới đại viện Tô gia. Bọn họ cùng Tô Khải nói chuyện mấy câu, Tô Minh Dương đã được bọn họ đón lên xe quay về Diêm gia.

Địa điểm bọn họ đến là khu biệt thự giữa núi Long Tuyền Sơn . Tới Diêm gia, không có giăng đèn kết hoa, cũng không có khách khứa. Chỉ có một ít người bổn gia ở trong đại sảnh ngồi nói chuyện phiếm.

Thời điểm hắn đi vào bên trong , mọi người đều nhìn hắn, có ánh mắt có khinh thường, có đồng tình, còn có vui sướng khi người gặp họa.

Này cùng trong tiểu thuyết viết căn bản không giống nhau. Trong tiểu thuyết mô tả Diêm gia là một đại gia đình hòa ái đoàn kết. Chính là nhìn ánh mắt của những người này, hắn thật sự không nghĩ ra được, Diêm gia là như thế nào đoàn kết hữu ái?

Quản gia đưa hắn lên lầu hai rồi quay lại nhìn hắn, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.

“Tô thiếu, nơi này về sau chính là nơi cậu và Thanh thiếu sinh hoạt , chúc cậu tân hôn vui sướng!”

Tô Minh Dương trực tiếp mắt trợn trắng, liền tân lang quan đều không có xuất hiện trong hôn lễ, cư nhiên chúc hắn tân hôn vui sướng?

Quản gia nhìn hắn trợn trắng mắt, ngược lại cười một chút: “Thanh thiếu ở phòng thứ hai trên lầu hai , cậu muốn hay không tôi mang cậu qua? Bên ngoài những người đó đều là dòng bên, bổn gia người còn ở bên nhà cũ, phỏng chừng trễ chút mới có thể lại đây.”

Tô Minh Dương nhéo nhéo giữa mày: “Không cần, tôi chính mình đi qua là được, nơi này còn có hay không những người khác?”

Người khác thiện ý cùng ác ý, hắn vẫn là có thể phân rõ. Người này tuy rằng khuôn mặt nghiêm túc, ít khi nói cười, nhưng là đối với hắn lại không có ác ý.

Quản gia gật đầu : “Vậy Tô thiếu xin cậu cứ tự nhiên, tôi còn muốn đến sảnh ngoài chiêu đãi những người đó. Trừ bỏ những người làm thì nơi này bình thường không có những người khác.”

Tô Minh Dương xua tay: “ Ông cứ vội việc của ông đi , tôi ở nơi này ông không cần quan tâm.”

Diêm Bách Thanh cái này tiểu đáng thương, từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ có một ông nội đem cậu treo ở trong lòng. Còn có hai anh trai, đáng tiếc bọn họ cả ngày ở quân đội, vội không biết đêm nay là đêm nào? Chiếu cố cậu cũng có nhiều thiếu sót .

Diêm Bách Thanh từ nhỏ lớn lên đều ở cùng ông nội , đối với ông nội tình cảm sâu đậm. Diêm Vân Long là khai quốc tướng quân, ở quân bộ lực ảnh hưởng rất lớn, cho nên Diêm gia mới thành quân chính thế gia.

Diêm Bách Thanh thực không tồi, mặc kệ là dung nhan vẫn là tính tình. Cậu là Diêm gia tiểu thiếu gia, được Diêm lão gia tử sủng ái , kiều dưỡng, chính là một nhãi con ngoan ngoãn. Cậu bị bệnh , Diêm gia lão gia tử liền ăn không ngon ngủ không yên .

Tô Minh Dương nghĩ tình tiết trong tiểu thuyết , hướng về phòng thứ hai đi qua. Hắn muốn nhìn, Diêm Bách Thanh rốt cuộc có hay không như vậy xuất sắc?

0.03316 sec| 2409.242 kb