Tô Khải nhìn Tô Minh Dương, trong mắt mang theo hoài nghi: “Ngươi nói đều là thật sự?”

Tô Minh Dương gật đầu như đảo tỏi: “Tôi là con trai của ông , chẳng lẽ ông không tin tôi, phải tin tưởng nữ nhân này? Bà ta chỉ lớn hơn tôi bảy , tám tuổi mà thôi, ông ngẫm lại xem năm nay ông bao nhiêu tuổi , đều có thể làm cha bà ta ! Bà ta đối với ông làm sao có thể toàn tâm toàn ý?”

Ngô Mỹ Linh thật sự nhịn không được, bà ta không thể lại để cho tiểu súc sinh này tiếp tục bôi nhọ bà ta . Bà ta giỏi nhất là hiểu biết nam nhân, nam nhân không có khả năng chịu được cái loại này!

Bà ta từ trên mặt đất bò lên, ô ô kêu hướng về Tô Minh Dương vọt lại đây. Tô Minh Dương nhấc chân, một chân đạp bà ta trở về. Ngô Mỹ Linh a một tiếng, lập tức bị Tô Minh Dương đá dính lên trên tường, bà ta theo tường ngã xuống mặt đất. Cả người bà ta đều có chút choáng váng, bà ta căn bản không tin mình sẽ tao ngộ đến nước này.

Bà ta dựa vào trên tường, cái miệng nhỏ thở phì phò. Hiện tại không chỉ có mặt đau, trên người cũng đau, đau nhất vẫn là bụng, phía sau lưng.

Tô Minh Dương thu hồi chân, không nghĩ tới lực độ còn rất lớn .

Tô Khải nhìn mọi chuyện phát sinh, ông ta duỗi tay chỉ Tô Minh Dương, lại chỉ chỉ Ngô Mỹ Linh.

Lúc này mới xoay người hướng về cửa phòng bệnh, trong miệng gọi: “Bác sĩ, bác sĩ.”

Tô Minh Dương từng bước một đi tới bên cạnh Ngô Mỹ Linh , Ngô Mỹ Linh nhìn hắn, nhịn không được co rúm lại một chút.

Tô Minh Dương nhìn bà ta: “Nhìn xem người nam nhân này có bao nhiêu ích kỷ a! Ông ta căn bản không yêu bà, ông ta yêu nhất vẫn là chính bản thân mình. Lúc trước ông ta vì gia sản của mẹ tôi , còn có thể quỳ gối trước mặt mẹ tôi ba ngày ba đêm cầu mẹ tôi gả cho ông ta. Được đến rồi thì lại bỏ như bỏ một đôi giày rách, bà hiện tại tám phần cũng giống như vậy .”

Ngô Mỹ Linh lắc đầu , Tô Khải là yêu bà ta , bà ta không cần tin, bà ta không cần tin!

Tô Minh Dương hếch cằm: “ Bà không tin? Nếu ông ta thật sự yêu bà , bà nói xem , bây giờ mặt bà nhìn như đầu heo. Chuyện đầu tiên ông ta nên làm chẳng lẽ không phải là gọi bác sĩ , hộ sĩ vì bà giảm bớt ốm đau sao? Chính là bà nhìn xem , ông ta đã làm cái gì? Ông ta ngược lại một tay đem bà đẩy ra, thật là buồn cười! Cái gì gọi là phu thê ân ân ái ái ? Đều mẹ nó là giả!”

Châm ngòi cảm tình đối với đôi vợ chồng này xong , hắn hướng về phía cửa phòng đi ra ngoài. Hắn nghe được có người đang tới, hẳn là tới đưa di động đi!

Quả nhiên, bên ngoài có một người thanh niên trẻ tuổi trong tay cầm một cái hộp di động, hưng phấn chạy đến.Tô Minh Dương căn bản không có nói chuyện, trực tiếp vươn tay.

Thanh niên đem hộp điện thoại đặt ở trong tay hắn: “Tô thiếu, đây là loại di động mới nhất.”

Tô Minh Dương phất phất tay, trực tiếp làm hắn chạy lấy người.

Tô Khải lúc này, đang nổi nóng. Nếu thấy người có thể cho hắn xả giận , người thanh niên này tám phần muốn gặp tao ương . Hắn đuổi người này đi coi như làm việc thiện ! Ý nghĩ của hắn tuy tốt , chính là người thanh niên kia lại không nghĩ như vậy.

Cậu ta cọ tới cọ lui không muốn rời đi, Tô Minh Dương cũng không có cưỡng bách cậu ta . Dù sao đều là chính mình muốn, vậy thì chịu đựng đi!

Hắn xoay người vào phòng bệnh, Ngô Mỹ Linh vẫn còn ngồi trên đất ô ô ô nhỏ giọng nức nở.

Tô Minh Dương cũng không có phản ứng bà ta , trực tiếp về tới trên giường bệnh, lăn lộn nghịch di động. Hắn đem điện thoại mở nguồn, di động không ngừng phát ra âm thông báo .

Sau khi kiểm tra thấy có thông tin chuyển khoản 9000 vạn , hắn mới thở dài một hơi.  Lâu như vậy Tô Khải còn không có trở về. Không phải là chạy đi?

Hắn lo chính mình , lấy bộ quần áo mà hắn nhờ hộ lý mua hộ . Đi thẳng vào trong phòng vệ sinh , đổi bộ quần áo rồi xoay người rời khỏi phòng bệnh .

Ra bên ngoài phòng bệnh thanh niên kia vẫn đợi ở cửa. Tô Minh Dương nhìn cậu ta gật đầu một cái, trực tiếp lướt qua cậu ta , đi ra ngoài.

Hắn quản Ngô Mỹ Linh đi tìm chết? Chiêu châm ngòi ly gián này tuy rằng là chiêu cũ , nhưng là bình thường vẫn dùng được tốt .. Hắn muốn nhìn Tô Khải cùng Ngô Mỹ Linh, có thể hay không tan vỡ ? Tiền trong tấm thẻ kia hắn tổng cảm thấy không an toàn.

Hắn cũng nghe nói, có một số người có thể lợi dụng công nghệ cao,  đem tiền vừa mới được chuyển vào lại lần nữa chuyển đi, hắn mới không cần như vậy. Có ký ức của nguyên chủ, hắn đối nơi này cũng dần dần quen thuộc.

Nhìn bên ngoài người đến người đi, áo blouse trắng, đủ loại phanh ngực lộ vú, hắn cũng đều có thể bình tĩnh tiếp thu. Hắn đi ra viện, thao tác thuần thục mở phần mềm đặt xe trên di động , phân vân nên tới ngân hàng nào. Những thứ này cũng đều là hộ lý dạy cho hắn. Hắn đem 9000 vạn, phân tán vào trong những thẻ hắn mới làm .

Hắn không ngại phỏng đoán bất luận kẻ nào bằng ác ý lớn nhất. Nói nữa, Tô Khải nhân phẩm đáng giá hắn tin tưởng sao?

Làm xong hết thảy , hắn ở bên ngoài ăn bữa cơm. Mua một ít đồ ăn vặt, trái cây linh tinh, lúc này mới về tới phòng bệnh. Hắn không thể làm Tô Khải cảm thấy, hắn lấy tiền mà không làm gì. Này con dê còn có không ít lông , hắn còn muốn tiếp theo kéo.

Lúc này trong phòng bệnh, lại lần nữa được thu thập sạch sẽ. Ngô Mỹ Linh đã rời đi nơi này, hộ lý nhìn đến hắn trở về vẻ mặt vui mừng. Hắn tùy tay đem đồ ăn vặt, trái cây vừa mua chia một nửa cho hộ lý.

Hộ lý đối với hắn còn tính tận tâm tận lực, cũng kể cho hắn không ít hoàn cảnh người thường bên ngoài sinh hoạt . Hắn trong lòng thực cảm kích người hộ lý này. Ít nhất người này nhìn đến hắn nghèo túng, không có khinh bỉ hắn, cũng không lừa dối hắn, thái độ đối hắn cũng rất là cung kính. Người như vậy, ngược lại làm hắn cảm thấy có tia ấm áp.

Hộ lý trong mắt vừa kinh, vừa hỉ, anh ta tiếp nhận đồ ăn vặt: “Tô thiếu, Cậu đã trở lại!”

Tô Minh Dương gật đầu một cái: “Mấy thứ này là tặng cho anh , không cần để lại chỗ này . Đợi lát nữa tan tầm, anh mang về cho bọn nhỏ ăn.”

Hắn từng hỏi thăm qua, nam nhân này gọi là Ngô Chí mới hơn 30 tuổi , có một trai một gái , cuộc sống cũng thực hạnh phúc. Chính là vợ anh ta mấy năm trước đột nhiên bỏ đi cùng người khác , hai đứa nhỏ đều để cho anh ta nuôi.

Vì nuôi sống hai đứa nhỏ, anh ta không thể không từ công việc văn phòng thanh nhàn, đi tới bệnh viện làm hộ lý. Nơi này tiền lương cao, vất vả một chút liền vất vả đi! Tổng không thể để bọn nhỏ đã không có mẹ ,anh ta liền chi tiêu cơ bản của bọn nhỏ đều bảo đảm không được đi, kia anh ta còn tính là cái gì nam nhân? Đương nhiên những lời nói này, đều là những người khác đối Ngô Chí suy đoán.

Ngô Chí vừa thành thật cũng có thể làm, anh ta nhận được những người bệnh này cơ hồ đều là loại người bệnh có gia cảnh tương đối phiền toái . Tuy rằng vất vả một chút nhưng là người bệnh cùng với người nhà của bệnh nhân đối xử với anh ta cũng không tệ lắm. Có thể tìm được một hộ lý toàn tâm toàn ý hầu hạ người bệnh không dễ dàng. Nói nữa, có thể ở lại bệnh viện xa hoa như vậy, nhân gia kém tiền sao ?

Ngô Chí do dự một hồi, liền đem những đồ ăn vặt , trái cây thu xuống dưới. Anh ta nhìn Tô Minh Dương: “Tô thiếu, cậu còn có chuyện gì muốn phân phó sao?”

Tô Minh Dương lắc đầu : “ Anh đi ra ngoài đi, tôi không gọi thì anh không cần tiến vào.”

Hắn tổng cảm thấy, thân thể xuất hiện vấn đề. Hắn hiện tại cảm giác, cùng ở Tu chân giới bên kia cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Hắn muốn thử kiểm tra thân thể của mình, rốt cuộc xuất hiện cái gì vấn đề?

0.03630 sec| 2409.328 kb