Đẩy cửa phòng cửa, không gian trong phòng rất lớn . Ánh vào mi mắt chính là một cái giường cực lớn ,Tủ đầu giường cũng không nhỏ . Cửa sổ bên kia để một cái ghế nằm, trên bàn trà để mấy quyển sách , giống như chủ nhân vừa mới lật qua.

Hắn vào phòng, đóng lại cửa phòng, đi về phía giường lớn. Trên giường nằm một thiếu niên dung mạo tinh xảo, làn da trắng nõn có chút kỳ cục, cả người cũng có chút gầy quá mức. Cứ việc như thế, dung nhan của thiếu niên vẫn như cũ làm người thoạt nhìn rất là kinh diễm.

Hắn nhìn này khuôn mặt đẹp, tiểu thuyết không có lừa gạt hắn, người này diện mạo xác thật đủ xuất chúng. Thiếu niên mắt nhắm lại ,sống mũi thẳng ,đôi môi không mỏng không dày mím lại , màu sắc có chút tái nhợt.

Kia hắc hắc, lông mi dài giống như chiếc quạt nhỏ. Nhìn nhìn, Tô Minh Dương ngồi xuống ghế cạnh mép giường , nắm lấy tay Diêm Bách Thanh . Người này hắn thích, hắn hộ!

Từ trước tới nay chưa có ai khiến hắn nhìn một lần liền thích , chỉ riêng người này , hắn liếc mắt một cái liền thích . Cứ việc người này là pháo hôi trong sách, hắn cũng không sợ, người này chính là hắn ngoại lệ !

Hắn biết có người đang nhìn hắn, chính là hắn cũng không để bụng. Hắn đem linh lực truyền vào thân thể Diêm Bách Thanh, cẩn thận xem xét tình trạng thân thể của cậu.

Kiểm tra thân thể của Diêm Bách Thanh hắn kết luận thân thể cậu không có vấn đề gì , thậm chí có thể nói là trạng thái thân thể của cậu rất tốt . Nhưng cậu lại vẫn hôn mê bất tỉnh ,đây mới là vấn đề lớn nhất. Hắn nâng tay Diêm Bách Thanh đặt lên giữa trán cậu. Tâm niệm vừa động, linh lực của hắn lại lần nữa tiến vào thân thể Diêm Bách Thanh. Linh lực theo cánh tay Diêm Bách Thanh,  trực tiếp hướng về não bộ của cậu.

Hắn đưa linh lực của mình vào thức hải của Diêm Bách Thanh , đột nhiên linh lực tán loạn, thấm không đi vào. Tô Minh Dương nhíu mày , quả nhiên là có người dùng thủ đoạn phi thường . Hắn nhắm mắt lại, tự hỏi một lát.

Trong phòng bên cạnh : “Gia gia, người nói cậu ta đang làm cái gì?”

Diêm Vân Long lắc đầu : “Không biết. Bất quá căn cứ mấy ngày nay chúng ta điều tra đến tình huống, Tô Minh Dương không có trong truyền thuyết như vậy không xong.”

Diêm Bách Tùng nở nụ cười: “Người là nói đến cậu ta kéo lông dê Tô Khải sao? Vẫn là nói đến cậu ta ở trước công chúng, vạch mặt Vương gia đại tiểu thư cùng Cố gia đại công tử chuyện gièm pha ?”

Diêm Vân Long nhìn anh ta : “Cậu ta đánh Ngô Mỹ Linh , anh không có điều tra được sao?”

Diêm Bách Tùng lập tức chết máy, sững sờ ở đương trường, nói chuyện đều có chút lộn xộn: “Cậu,, cậu ta dám đánh Ngô Mỹ Linh?”

Diêm Vân Long gật đầu: “Không sai, đánh đến mức biến dạng, Ngô Mỹ Linh phỏng chừng hủy dung. Còn có Tô Gia Hiền cũng bị hắn đánh mấy cái cái tát!”

Diêm Bách Tùng đột nhiên vỗ tay: “Không tồi, không tồi, rốt cuộc cũng biết phản kháng!”

Nhìn hình ảnh bên trong , Tô Minh Dương cùng Diêm Bách Thanh cái trán dán cái trán . Anh ta đột nhiên quay đầu nhìn Diêm Vân Long: “Gia gia, chúng ta còn không ngăn cậu ta lại sao?”

Diêm Vân Long lắc đầu: “Bọn họ hiện tại là quan hệ phu phu , cứ kệ bọn họ đi thôi!”

Lúc này Tô Minh Dương, đang dùng thần hồn chi lực độ thức hải của Diêm Bách Thanh. Thức hải của Diêm Bách Thanh bị một đạo cái chắn trong suốt cấp phong bế . Tô Minh Dương đụng phải một lần lại một lần, kia đạo cái chắn bị hắn đâm phá thành những rách nhỏ, lập tức liền phá vỡ .

Hắn thả ra sở hữu thần hồn chi lực, hướng về đạo cái chắn vọt qua đi. Hắn phảng phất nghe được rầm một tiếng, đạo cái chắn kia đã rách nát. Tô Minh Dương cũng không có buông Diêm Bách Thanh ra , mà là tiếp tục dán cái trán lên trán cậu.

Thần hồn chi lực lần này thuận lợi thấm vào thức hải Diêm Bách Thanh. Hắn cẩn thận tìm kiếm trong thức hải của Diêm Bách Thanh. Cuối cùng hắn tìm được hồn phách nhỏ bé của Diêm Bách Thanh đang ngồi ôm đầu , co ro trong một góc . Tô Minh Dương xông lên , lôi kéo cánh tay Diêm Bách Thanh .

Diêm Bách Thanh lập tức thanh tỉnh lại , hướng về hắn nhìn qua. Đáng tiếc Tô Minh Dương thần hồn chi lực, còn không có hình dạng. Thần hồn chi lực của hắn lôi kéo Diêm Bách Thanh đứng lên, hướng về thần thức bên ngoài đi tới.

Trước sau không đến hai giây, Diêm Bách Thanh khụ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt. Cậu cảm giác được có người ôm cậu, cái trán dán cái trán, khẳng định là gia gia lại tới xem cậu.

Cùng lúc đó tại một căn biệt thự phía bắc Kinh Thị , một người miệng phun máu tươi, té xỉu ở trên mặt đất. Trong phòng còn có hai người bên cạnh thấy thế , kích động đều đứng lên.

Bọn họ nhìn màn hình hình ảnh, có chút không thể tin tưởng.

Diêm Bách Tùng nhìn chằm chằm Diêm Vân Long: “Gia gia, chúng ta muốn qua đi nhìn xem Bách Thanh sao?”

Diêm Vân Long lắc đầu: “Chờ một chút, trước làm cho bọn họ vợ chồng son quen thuộc một chút.”

Diêm Bách Tùng: “Gia gia, người xác định Bách Thanh sau khi tỉnh lại , sẽ đồng ý việc hôn nhân này sao?”

Diêm Vân Long ánh mắt bất thiện nhìn anh ta: “Ý của anh là, còn đi tìm cái kia thanh mai lòng lang dạ sói kia sao?”

Diêm Bách Tùng vội vàng lắc đầu, lời này anh ta cũng không dám nói.

Diêm Vân Long hừ lạnh một tiếng: “Là bởi vì Tô Minh Dương, Thanh Nhi mới tỉnh lại, việc hôn nhân này nó cần thiết phải nhận!”

Nói tới đây, Ông lạnh giọng cảnh cáo Diêm Bách Tùng: “Ta cảnh cáo anh , không được gây sự ở giữa. Làm ta đã biết, ta sẽ không bỏ qua cho anh ! Chúng ta Diêm gia không thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa !.”

Diêm Bách Tùng không tự chủ được nuốt mấy khẩu nước miếng, gật đầu: “Gia gia, người yên tâm, con tuyệt đối sẽ không làm hai người họ ngột ngạt.”

Diêm Vân Long nhìn anh ta, vừa lòng gật đầu . Hai người bọn họ vẫn đang nói chuyện, nhưng tầm mắt họ vẫn luôn không rời màn hình.

Diêm Bách Thanh mở hai mắt, nhìn người nam nhân đang ôm mình trước mặt, trong mắt xuất hiện kinh ngạc. Cậu giật giật đầu, muốn kéo tay Tô Minh Dương ra .

Tô Minh Dương chậm rãi đem cậu nằm lên giường : “Tôi là Tô Minh Dương, là chồng của cậu , hôm nay là ngày thành hôn của chúng ta.”

Thần sắc trong mắt Diêm Bách Thanh, dần dần phát sinh biến hóa. Tô Minh Dương, kiếp trước không phải đã chết sao? Hắn như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này? Kiếp trước sau khi Tô Minh Dương không quá nửa năm cậu cũng liền chết.

Mỗi ngày phát sinh sự việc gì , cậu thanh tỉnh đều sẽ nhớ kỹ !. Thời điểm ngủ rồi , cậu liền không biết gì cả . Thần hồn của cậu bị giam cầm tới một chỗ, cậu chỉ có thể ngồi im ở nơi đó. Cậu nhìn gia gia từng ngày già nua, nhìn đại ca nhị ca ngày đêm vì Diêm gia mà bôn ba.

Cậu nhìn Tôn Ngạo Thiên ở trước mặt cậu khoe khoang, ở trước mặt cậu bại lộ dã tâm, Tôn gia dã tâm , chính là cậu lại không có bất luận biện pháp gi. Càng đáng giận chính là, ở Tôn Ngạo Thiên dã tâm không có bại lộ phía trước, cậu còn nói cho Tôn Ngạo Thiên một cái thiên đại bí mật.

Sau khi trọng sinh, cậu nhắm chặt miệng, nơi chốn phòng bị, chính là cậu vẫn như cũ trúng chiêu. Cậu mới trọng sinh được một tuần thì cậu lại lần nữa trúng chiêu, cái này làm cho cậu sao mà chịu nổi?

Cũng may, cậu cùng gia gia nói về chuyện Tôn gia. Gia gia hẳn là đối bọn họ có điều phòng bị đi!

Tô Minh Dương nhìn Diêm Bách Thanh đang đắm chìm trong suy tư, cũng không có làm phiền cậu . Hắn chỉ là ở một bên, lẳng lặng nhìn.

0.03925 sec| 2404.438 kb