Ngô Mỹ Linh nhìn Tô Minh Dương hướng về phía bà ta, bà ta cũng không có để ý.
Bà ta khinh thường nhìn Tô Minh Dương, đây là cái phế vật!
Bà ta nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, có cái gì mà bà ta không rõ? Này con hoang đã bị bà ta dưỡng phế đi, phế đi chính là phế đi, còn tưởng xoay người, cửa đều không có!
Tô Minh Dương nhìn bà ta trong mắt khinh thường, nhướng mày nở nụ cười.
Hắn cầm lấy giày, tát thẳng mặt Ngô Mỹ Linh , trên mặt liền hiện hình đế giày.
Ngô Mỹ Linh trong mắt phẫn nộ, hoảng sợ, đau đớn, kinh ngạc, không thể tin tưởng, thay phiên lên sân khấu.
Bà ta đưa tay bụm mặt, Hét A một tiếng , lập tức lại tiêu âm.
Cả khuôn mặt sưng giống cái đầu heo , đừng nói há mồm a, ngay cả nhỏ giọng ô ô đều đau.
Tô Minh Dương nhìn bà ta cười đến vui vẻ: “ Cho người đánh tôi một gậy , bà có phải hay không trong lòng thực sảng? Bà có biết hay không? Nếu bọn họ không đi tìm tôi chắc tôi đã phải chết rồi. Bà nói một chút , bà cũng thật là, làm gì còn muốn phái người đi cứu tôi đâu ? Để cho con gái bảo bối của bà gả cho Diêm gia không phải được rồi sao? . Diêm gia nói như thế nào cũng là Quân Chính thế gia , mạnh hơn Tô gia các người không biết bao nhiêu a ? Bà thật là luẩn quẩn trong lòng , lại đi cứu một cái kẻ thù trở về! Không thể tưởng được đi, bà cũng có ngày hôm nay ,cầu đến trên đầu tôi ! Ha ha ha……Bà nói xem , nếu là tôi bị bọn họ đánh chết, bà hiện tại như thế nào phá cục?”
Nói tới đây, hắn ghé sát bên tai Ngô Mỹ Linh : “Đừng tưởng rằng những việc làm trước kia của bà , có thể xóa bỏ toàn bộ, tôi sẽ một bút một bút đòi lại tới!”
Ngô Mỹ Linh nhìn ánh mắt hắn , thật sự không biết nên hình dung như thế nào, thực phức tạp. Bên trong có hoảng sợ, có không thể tin tưởng, càng nhiều lại là phẫn nộ!
Đây là kẻ bị bà ta một tay dưỡng phế Tô Minh Dương sao? Tô Minh Dương cũng dám đánh bà ta, thật là muốn lật trời!
Chẳng lẽ chết một lần, thật sự có thể cho người tính tình đại biến sao?
Bà ta dường như nhớ tới cái gì , duỗi tay chỉ vào Tô Minh Dương: “Oa, ngươi, ngươi là ai?”
Tô Minh Dương nhấc tay cầm giày, bà ta lập tức thu tay lại, che mặt .
Tô Minh Dương âm trắc trắc nở nụ cười: “ Khi tôi 5 tuổi , bà cùng tôi nói phải đối xử với em gái cùng em trai thật tốt . Từ đó về sau, món đồ chơi nào của tôi cũng bị bà lấy các loại lý do đưa cho hai cái con hoang kia . Khi tôi 8 tuổi , tôi muốn học tập thật tốt . Bà cùng tôi nói, Tô gia gia lớn nghiệp lớn , không cần vất vả đọc sách như vậy .
Khi tôi 12 tuổi , đột nhiên có đoạn thời gian cảm thấy hứng thú với đàn dương cầm . Bà cùng tôi nói, chúng ta là kẻ có tiền, muốn nghe dương cầm, có rất nhiều người vì chúng ta đàn . Khi tôi 15 tuổi , bị một nữ sinh dây dưa. Bà cùng tôi nói, nam hài tử sớm một chút đi ra ngoài chơi không sao cả. Khi tôi tròn 18 tuổi , Tô Khải muốn đưa quà mừng lễ thành niên cho tôi .Bà ở bên tai ông ta nói, hắn là đích trưởng tử Tô gia , hắn cần phải ổn trọng . Bởi vì vậy quà mừng lễ thành niên của tôi từ biệt thự biến thành một cái phòng ở rách nát trong tiểu khu . Ngô Mỹ Linh a Ngô Mỹ Linh, bà là người thật có tâm cơ nha! Mỗi người đều nói bà là một người mẹ kế tốt , chính là tâm bà lại đen a!”
Nói tới đây Tô Minh Dương nhìn bà ta : “Hiện tại còn hỏi tôi , tôi là ai sao? Còn có một việc, tôi vẫn luôn không có cùng bà nói, chuyện bà hại chết mẹ tôi , tôi đều biết!”
Ngô Mỹ Linh không thể tin tưởng nhìn hắn, lắc đầu kinh ngạc.
Tô Minh Dương cười ha ha lên: “ Buổi tối ngày hôm ấy , tôi vĩnh viễn nhớ rõ tình cảnh bà đổ thuốc vào cơm của mẹ tôi ”
Ngô Mỹ Linh đôi mắt trừng lớn .
Tô Minh Dương nhân lúc bà ta ngây người , cầm lấy giày trong tay tát mặt bà ta, bạch bạch bạch lại đánh 10 phát .
Ngô Mỹ Linh cả khuôn mặt loang lổ vết máu , bà ta a a a kêu to.
Tô Minh Dương híp mắt nhìn bà ta : “Bà dựa vào gương mặt này, leo lên làm phu nhân Tô gia. Bà có bản lĩnh, tôi không trách bà! Nhưng mà bà lại hạ dược mẹ tôi , tôi phải chỉnh chết bà ! Tôi huỷ hoại gương mặt này của bà , xem bà còn như thế nào câu dẫn Tô Khải!”
Hắn vừa mới đánh Ngô Mỹ Linh, mới nghĩ tới nguyên chủ khi còn nhỏ nhìn đến một màn kia.
Thời điểm Ngô Mỹ Linh xuống tay , Trần Uyển Thanh cũng chính là mẹ của nguyên chủ đều biết. Nàng đối với nam nhân kia có bao nhiêu thất vọng? Mới nghĩa vô phản cố uống hết chén thuốc độc kia ?.
Uống xong rồi, còn dặn dò con trai : “Nhất định không cần để Ngô Mỹ Linh phát hiện chuyện này.”
Lúc ấy Trần Uyển Thanh đã bị đôi tra nam tiện nữ kia hại , ốm đau trên giường, cái gì cũng làm không được. Nàng bảo hộ không được con trai của nàng, nàng chỉ có thể làm nàng nhi tử nhẫn.
Không đành lòng làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đi theo nàng cùng nhau lên đường sao? Trần gia cũng là gia đại nghiệp đại, nàng mới kết hôn mấy năm? Toàn bộ Trần gia đều bị Tô Khải mưu tính ở trong tay. Ba mẹ nàng đều đã chết, nàng tồn tại làm gì? Ở trong tâm Trần Uyển Thanh, nàng chính là tội nhân của Trần gia !
Sau khi Trần Uyển Thanh chết , Tô Minh Dương nhỏ bé khóc suốt ba ngày, khóc lóc đến giọng nói đều không phát ra âm thanh . Nhưng là hắn vẫn nhớ kỹ lời dặn dò của Trần Uyển Thanh, nghe lời Ngô Mỹ Linh nói, không cần bại lộ ra hắn biết chuyện này. Bởi vậy chuyện này, vẫn luôn bị nguyên chủ đè ở đáy lòng. Tô Minh Dương vừa mới đánh Ngô Mỹ Linh , khả năng kích thích tới thân thể này , mới làm hắn nhớ tới chuyện này.
Tô Khải lúc này, nghe được tiếng Ngô Mỹ Linh la khóc .
Ông ta từ bên ngoài đẩy cửa chạy vào: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Ngô Mỹ Linh khóc lóc hướng tới ông ta vọt qua, Tô Khải nhìn đến một cái đầu heo hướng ông ta vọt lại đây, như thế nào không hoảng hốt?
Ông ta duỗi tay trực tiếp đem Ngô Mỹ Linh đẩy ngã ở trên mặt đất.
Bùm một tiếng, Ngô Mỹ Linh một mông ngồi trên mặt đất, bà ta vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tô Khải.
Tô Khải lúc này, cũng phát hiện sự tình không thích hợp. Người phụ nữ này như thế nào ăn mặc quần áo giống vợ ông ta?
Nhìn lại mới thấy , má ơi, này không phải Ngô Mỹ Linh sao? Ông ta ngẩng đầu, khuôn mặt không thể tin tưởng nhìn Tô Minh Dương: “Nghịch tử, này rốt cuộc sao lại thế này?”
Tô Minh Dương khinh thường nhìn Ngô Mỹ Linh ngã nhào dưới đất : “Nữ nhân này phát tao, bà ta cư nhiên muốn câu dẫn tôi.”
Nói tới đây, hắn lắc đầu nhìn Tô Khải : “Tô Khải , mị lực của ông không được a! Lúc này mới qua nhiều ít năm? Bà ta liền dời đi mục tiêu!”
Ngô Mỹ Linh nghe hắn nói như vậy, bà ta lắc đầu như kẻ điên , ô ô ô kêu to.
Bà ta muốn đánh lại đây. Tô Minh Dương giơ lên chiếc giày trong tay, bà ta lập tức sợ tới mức không dám hướng bên này đánh.
Tô Khải duỗi tay chỉ vào Tô Minh Dương: “Tô Minh Dương, ngươi thiếu nói hươu nói vượn, sao có thể?”
Tô Minh Dương vươn tay, từ trên xuống dưới khoa tay múa chân một chút chính mình: “Như thế nào không có khả năng? Mặt của tôi lớn lên không có giống mặt ông lớn lên đẹp sao ? Vẫn là thân hình điều không có giống ông tốt sao ? Tôi hiện tại lập tức liền phải đi Diêm gia, tôi về sau khẳng định so với ông lúc trước hỗn hảo. Bà ta đối với tôi nhào vào trong ngực có cái gì không đúng? Lúc trước không phải cũng là bà ta câu dẫn ông sao? Ông cho rằng bà ta chỉ câu dẫn ông ? Hay là ông vẫn là cảm thấy ông mị lực lớn nhất? Chớ quên ông đã là cái tao lão nhân, mà bà ta còn thực tuổi trẻ!”
Mặc kệ có phải hay không thật sự? Tô Minh Dương đều phải đem bát nước bẩn này hắt ở trên người Ngô Mỹ Linh . Nữ nhân này thật sự quá ác độc, càng nghĩ càng thấy ớn!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo