Tôn Ngạo Thiên sợ hãi kêu ra tiếng: “Ngươi nói cái gì? Tô Minh Dương không chết?  Hôm nay còn đến ở rể Diêm gia, sao có thể?”

Kiếp trước Tô Minh Dương rõ ràng đã chết, Diêm Bách Thanh cũng đã chết. Sau khi Diêm Bách Thanh chết, hắn ta mới tìm được Truyền Tống Trận thông qua Tu Chân giới . Hắn ta ở Tu Chân giới giảo phong giảo vũ, trái ôm phải ấp, mỗi ngày trôi qua đều thích ý vô cùng. Ai biết, một đạo lôi điện đánh hắn ta trở về .

Cho dù hắn ta có lại đại năng lực đi chăng nữa thì ở cái nơi không có một tia linh khí này . Hắn ta cũng chỉ có thể nhìn tòa bảo sơn mà không có đường vào mà thôi . Huống chi hắn ta ở Tu Chân giới có khí vận tận trời, nơi nơi đều là kỳ ngộ. Hắn ta cũng không có chuyên tâm , mà là dựa vào những kỳ ngộ, cắn đan dược nâng cao tu vi .

Tu luyện nhiều không thú vị, cắn đan dược, dùng linh thạch cùng tài nguyên tạp tu vi tăng lên có bao nhiêu vui vẻ . Luyện thể đau đớn, vẫn là thôi đi, trái ôm phải ấp, thoải mái hơn nhiều !

Dù sao khí vận của hắn ta nghịch thiên, tất cả mọi người đều coi hắn ta như bảo, hắn ta hà tất phải tự ăn khổ ? Bằng không, hắn ta cũng sẽ không bị một đạo lôi kiếp đánh trở về.

Hắn ta mới trọng sinh trở về tối hôm qua , bằng không hắn ta nhất định sẽ lại giết Tô Minh Dương một lần nữa .Hắn ta có dự cảm , Tô Minh Dương là một biến số . Hắn ta nhất định không thể để Tô Minh Dương cùng Diêm Bách Thanh kết làm phu phu.

Chính là những chuyện từng ở Tu Chân giới , hắn ta không thể nói ra . Nếu có thể nói ra , hắn có thể để cho người khác ra mặt đối phó Tô Minh Dương cùng Diêm Bách Thanh. Nếu để những người đó biết, chỉ có Diêm Bách Thanh mới biết như thế nào để tiến vào Tu Chân giới ? Hắn ta tin tưởng có rất nhiều người, đều sẽ động thủ .

Kiếp trước Diêm Bách Thanh để lại cho hắn một phong thư ,còn có một khối ngọc bội. Hắn ta thông qua chỉ dẫn của khối ngọc bội kia mới tìm được Truyền Tống Trận.

Mấy ngày trước , Diêm Bách Thanh phát hiện hắn ta cùng Trần Yên Nhi ngủ với nhau. Vì thế cùng hắn ta nháo loạn một phen , đem hắn ta vào danh sách cấm ra vào căn hộ . Một nữ nhân mà thôi, cũng đáng để Diêm Bách Thanh đại kinh tiểu quái như vậy sao?

Còn chuyện Truyền Tống Trận thông qua Tu Chân giới , hắn ta nói không nên lời, cũng không viết ra. Hắn ta suy nghĩ vô số loại biện pháp, hắn ta đều làm không được. Chỉ cần hắn ta có xuy nghĩ nói về chuyện này, thức hải của hắn ta lại đau như muốn nổ . Hắt ta từng thử qua một lần , liền không dám thử lại lần hai , bởi vì đầu quá đau ! 

Cũng may Tôn gia đã bắt đầu ra tay với Diêm gia rồi . Diêm Bách Thanh lúc này cũng đã hôn mê , hết thảy mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch .

Hắn ta đang nghĩ ngợi tới chuyện tốt, thì tiếng chuông điện thoại vang lên , đánh thức hắn ta suy nghĩ. Hắn ta cầm lấy điện thoại , thì ra là gia gia gọi tới .

Vừa ấn nghe thì bên trong truyền đến một đạo tiếng rống giận: “Tôn Ngạo Thiên, ngươi rốt cuộc sao lại thế này?”

Tôn Ngạo Thiên khí thế cũng trướng lên, ở Tu Chân giới ai dám cùng hắn ta như vậy rống? Cái lão đông tây này, trước kia đối với hắn ta vênh mặt hất hàm sai khiến, hiện tại vẫn là như vậy.

Hắn ta cười lạnh : “Gia gia, người gọi điện thoại tới cứ như vậy mà quát con, rốt cuộc là bởi vì cái gì?”

Tôn Kế Quân bởi vì tức giận , xem nhẹ ngữ khí thay đổi của hắn ta.

“Sao lại thế này? Hôm nay Diêm Bách Thanh cử hành hôn lễ, ngươi cư nhiên không đi! Ngươi ở trong nhà đợi làm gì? Chạy nhanh đi, ngươi cái này nhãi ranh đừng làm hỏng đại sự của lão tử!”

Tôn Ngạo Thiên bĩu môi: “Đã biết, gia gia, con đợi lát nữa liền đi!”

Hiện tại còn không thể đắc tội cái lão bất tử này. Hắn ta phải nhẫn nhịn qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.

Tôn Kế Quân rống lên : “Chờ cái gì mà chờ? Chạy nhanh đi, đã có rất nhiều người đều đã đi!”

Cái kia đạo sĩ ông ta liên hệ không được, trong lòng có loại cảm giác rất không ổn . Cái này nhãi ranh, ngàn vạn đừng làm ông ta thất vọng. Hy vọng hắn ta có thể thông qua Diêm Bách Thanh, biết Diêm gia bên kia bố cục.

Tôn Ngạo Thiên bĩu môi, trong thanh âm mang theo không chút để ý: “Hảo, hảo, gia gia, con hiện tại liền đi!”

Lão bất tử , phiền muốn chết ! Hắn ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tôn Ngàn đứng bên cạnh , phất tay một cái.

“ Cậu xuống trước đi , có chuyện gì tôi sẽ phân phó !”

Hắn ta ngáp một cái , trực tiếp đứng dậy đi về phòng ngủ. Tôn Ngàn liếc mắt nhìn bóng dáng hắn ta rời đi , cũng im lặng xuống lầu.

Tôn thiếu, đây là có dựa ? Bộ dáng mới không thèm để ý đối với cuộc điện thoại của lão gia tử .

Tôn Ngàn vừa đi vừa nghĩ , có nên báo điều bất thường này với lão gia tử hay không ? Vẫn là thôi đi ! Miễn cho chọc chính mình một thân tanh !

Đại danh của Tô Minh Dương , hai ngày này ở trên mạng phát hỏa cực kỳ.

Tên kia tự vạch áo cho người xem lưng , nói ra chuyện được huynh đệ của mình cùng bạn gái mình đeo cho cái nón xanh . Nhìn hắn miệng lưỡi sắc bén , đem hai tên tra nam tiện nữ giận mặt không còn chút máu, đây cũng là một loại bản lĩnh!

Chờ thiếu gia phân phó xong xuôi , hắn ta rốt cuộc có thể ăn dưa . Tôn Ngàn nghĩ những việc này, bước nhanh về phía phòng ngủ , hắn ta phải lên mạng xem hướng đi của mấy chuyện này .

Mọi người vẫn đang thương lượng bên trong phòng của Diêm Bách Thanh. Tô Minh Dương nhìn qua ba người, hắn kiến nghị:

“ Chuyện Bách Thanh đã tỉnh lại , vẫn là đừng nói ra bên ngoài . Cứ coi như em ấy vẫn còn đang hôn mê . Như vậy mọi người mới có thể nhận thấy được, rốt cuộc là ai đang nhằm vào Diêm gia?”

Ba người lẫn nhìn nhau , Diêm Vân Long lên tiếng trước : “Không thành vấn đề, cứ như vậy mà làm. Ngươi ngày mai có thời gian, về nhà cũ một chuyến.”

Tô Minh Dương gật đầu : “Con đã biết.”

Diêm Bách Thanh đảo không có ý kiến, thởi điểm cậu ở nhà cơ hồ cũng không ra khỏi cửa xã giao.  Đơn giản chính là ở nhà, biến thành ở trong phòng. Không có việc gì, cậu đều có thể tiếp thu.

Lúc này quản gia ở bên ngoài gõ cửa : “Lão gia, phía dưới khách nhân……”

Diêm Vân Long trầm tư: “Bảo cho bọn họ chạy lấy người, liền nói Thanh Nhi bệnh tình nặng thêm. Ta không có tâm tình đi ứng phó bọn họ, nói uyển chuyển một chút.”

Quản gia có thể làm sao bây giờ? ông đành phải lên tiếng, xoay người hướng về dưới lầu đi . Tô Minh Dương nhìn lão gia tử biết điều như vậy, yêu thích đối với ông lại tăng thêm một phần.

Hắn nhìn thoáng qua Diêm Bách Thanh, cùng lão gia tử nói: “Gia gia, con ra bên ngoài xem một chút.”

Diêm Vân Long phất tay: “Tùy tiện đi , nơi này về sau chính là nhà của ngươi. Muốn hay không cho người dẫn ngươi đi ?”

Tô Minh Dương lắc đầu: “Không cần, con tùy tiện đi dạo thôi.”

Nói xong hắn nhìn ba người rồi  xoay người đi ra ngoài cửa. Diêm Bách Tùng nhìn cửa đóng lại , trên mặt có chút một lời khó nói hết.

“Hắn đây là lấy cớ đi ra ngoài, cho chúng ta cơ hội ở chung cùng em trai sao ?”

Diêm Vân Long trực tiếp cho anh ta một cái vỗ : “Nói bừa cái gì? Chúng ta cùng em trai ngươi nói chuyện, còn muốn cậu ta phải đi ra ngoài sao? Cậu ta cùng em trai ngươi là người một nhà! Bốn bỏ năm lên, chính là cùng chúng ta cũng là người một nhà!”

Tô Minh Dương còn chưa đi xa , nghe được lão gia tử nói những lời này, hắn khóe môi nhếch cao.

Diêm Bách Tùng che lại chỗ bị đánh : “Gia gia, con đã biết.”

Diêm Bách Thanh nhìn bọn họ nở nụ cười, cậu hỏi ra trong lòng nghi ngờ.

“Gia gia, người vì cái gì tin tưởng Tô Minh Dương như vậy ?”

Diêm Vân Long nghe cậu hỏi như vậy, trên mặt tươi cười lập tức biến mất.

Ông đè thấp thanh âm: “Những việc con nói với ta , ta đều phải người đi tra xét, xác thật cùng con nói không sai biệt lắm. Đại sư nói, sinh cơ của con liền ở trên người Tô Minh Dương .

Ta vốn là không tin, chính là hôm nay là ngày đại hỉ của các con , con cứ như vậy mà tỉnh lại, ta không thể không tin.”

Diêm Bách Tùng ở một bên gật đầu: “Những chuyện em nói với chúng ta đều đã được chứng thực. Tôn gia âm mưu nhằm vào chúng ta, tuy nói còn không có triển khai toàn diện, nhưng là chúng ta đã bắt được cái đuôi của bọn họ rồi .

Bọn họ đúng là nhằm vào toàn bộ Diêm gia chúng ta. Ngay cả em cùng Tôn Ngạo Thiên tiểu tử kia trở thành bạn bè , cũng là bọn họ tính kế tốt. Em có thể tỉnh táo lại, đây cũng là điều mà chúng ta không thể tưởng được. Bất quá chuyện này cũng chứng thực, Tô Minh Dương xác thật là quý nhân của em . Cho nên việc hôn nhân này, em không thể không nhận.”

Diêm Bách Thanh trừng mắt nhìn anh ta : “Em cũng chưa nói không nhận!”

“Em nhận liền tốt !” Diêm Bách Tùng vừa nói vừa lấy ra hai sổ hôn nhân đặt trên bàn.

“Đây là sổ hôn nhân mà chúng ta dùng đặc quyền làm cho hai đứa . Kỳ thật cũng không tính đặc quyền, đều là cầm sổ hộ khẩu của hai đứa làm tới . Thuận tiện anh cũng làm cho hai đứa một sổ hộ khẩu riêng , chỉ có tên của hai đứa bên trong ”

Diêm Bách Thanh mở to hai mắt: “Chúng ta nơi này, hai cái nam có thể làm giấy hôn thú?  Như thế nào em không nghe nói qua ?”

Diêm Bách Tùng nhẹ nhàng chọc chọc trán cậu: “Tưởng cái gì đâu? Đây là giấy chứng nhận mà chúng ta làm ở quốc gia khác , trong nước của chúng ta còn không cho phép đâu. Bất quá hộ khẩu của hai đứa, đúng là có tên cả hai . Này , đây là sổ hộ khẩu mới ra lò.”

Nói tới đây, anh ta lại lấy ra một quyển sổ hộ khẩu đặt ở trên mặt bàn.

Diêm Bách Thanh trừng anh ta một cái : “Anh nói chuyện làm việc luôn luôn đều là như thế này, cùng nhau lấy ra tới làm sao vậy?”

Diêm Bách Tùng cũng không phản ứng cậu, lại ngồi trở lại trên ghế. Kế tiếp diễn, cấp lão gia tử xướng.

Diêm Vân Long nhìn về phía Diêm Bách Thanh trong mắt trừ bỏ yêu thương, còn có đau thương.

Ông xoa nhẹ đầu Diêm Bách Thanh một phen : “Ta không nghĩ tới, Diêm gia cư nhiên không có ai có thể bảo vệ được cho con? Diêm gia ở Kinh Thị hỗn đến tốt như vậy , lại không có năng lực bảo vệ con, này có phải hay không chúng ta bi ai?”

“……” Diêm Bách Tùng: Em trai bị gia gia nắm đến gắt gao a. Xem tư thế này, em trai đời này đều không thoát được thân! May mắn gia gia là thiệt tình yêu thương em trai, bằng không em trai đã có thể quá oan! Lão gia tử kỹ thuật diễn, có thể làm ảnh đế.

Diêm Bách Thanh vươn tay, nắm chặt tay Diêm Vân Long: “Gia gia, có một số việc không oán chúng ta.”

Diêm Vân Long gật đầu: “Con biết là tốt, về sau phải cùng Minh Dương sống chung cho tốt . Cậu ta tuy rằng ở rể Diêm gia, con nhưng không thể khi dễ cậu ta!”

Tô Minh Dương rời khỏi phòng, hắn dạo qua một vòng ở tầng hai , không có phát hiện có chỗ nào không ổn . Sau khi hắn đi dạo qua một vòng rồi quay lại , những người dưới lầu đều không thấy ai , xem ra là bị quản gia đuổi đi.

Hắn khóe môi treo một mạt cười lạnh, những người đó chỉ cần dám duỗi tay, hắn tuyệt đối sẽ chặt móng vuốt của bọn họ !

0.03581 sec| 2430.039 kb