Tô Khải nhìn đến hắn như vậy, giận nổi trận lôi đình, nắm tay niết đến gắt gao.
Ngô Mỹ Linh vỗ vỗ cánh tay ông ta , ý bảo ông ta kiên nhẫn một chút , rốt cuộc bọn họ hiện tại có cầu với Tô Minh Dương.
Tô Khải cũng không đứng trước mặt hắn , trực tiếp ngồi xuống ghế bên cạnh . Ông ta hướng về phía Ngô Mỹ Linh đưa mắt ra hiệu, làm Ngô Mỹ Linh nói chuyện.
Ngô Mỹ Linh lập tức minh bạch hắn ý tứ, hắn đi đến cạnh Tô Minh Dương: “Minh dương, tính tình cha ngươi không quá……”
Tô Minh Dương mở hai mắt, bình tĩnh không gợn sóng nhìn bà ta: “Các người là ai?”
Tô Khải vươn ra ngón tay chỉ hắn: “Ngươi cái này nghịch tử, nghịch tử!”
Tô Minh Dương khinh bỉ nhìn hắn: “Nghịch tử, ông không phải đăng báo cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ sao? Ông hiện tại tìm tôi làm gì? Có chuyện nói thẳng, nói xong thì cút đi. Đừng ở trước mặt tôi diễn kịch, tôi không hứng thú xem.”
Vừa nói xong , hắn lại nhắm hai mắt .
Tô Khải tức giận không ngừng vỗ ngực, Tô Minh Dương khi nào cùng ông ta nói chuyện như vậy? Trước kia nhìn thấy ông ta luôn là một bộ dáng chuột thấy mèo, nhìn thấy ông ta hắn liền trốn. Hiện tại bị đuổi ra khỏi nhà , nhưng thật ra có tính tình, dám chỉ vào mũi mắng ông ta ?
Ngô Mỹ Linh đi đến trước mặt Tô Khải , vỗ vỗ cánh tay ông ta , làm ông ta tạm thời đừng nóng nảy.
Ngô Mỹ Linh quay đầu nhìn Tô Minh Dương: “Minh Dương, con đừng nóng giận, sự việc phát sinh như vậy, ai đều không nghĩ, rốt cuộc……”
Tô Minh Dương mở mắt ra, cười như không cười nhìn bà ta : “Rốt cuộc cái gì? Bà nói nha?”
Ngô Mỹ Linh bị hắn nói vậy nghẹn một chút, bất quá bà ta luôn da mặt dày , có thể khom lưng cúi đầu: “Rốt cuộc các ngươi cũng là cha con !”
Tô Minh Dương ha hả cười lạnh : “Hiện tại là cha con ? Được thôi ! Muốn làm cha tôi, đơn giản , lấy tiền ra , tôi muốn một trăm triệu!”
Ngô Mỹ Linh bộ dáng ngươi điên rồi nhìn hắn: “Tô gia nơi nào có như vậy nhiều tiền?”
Tô Khải vươn tay, run rẩy chỉ vào hắn: “Nghịch tử, nghịch tử!”
Tô Minh Dương nhún vai: “Không có tiền, các người cùng tôi nói chuyện tình cảm gì? Các người xứng sao? Các người cùng tôi có cái gì tình cảm ?”
Nói tới đây, hắn một bộ bừng tỉnh đại ngộ : “Các người có đuổi tôi ra khỏi nhà là tình cảm . Trừ cái này ra, còn có cái gì? Nếu không đưa tiền thì cút đi?”
Diêm gia cho bọn hắn thời gian chỉ có 5 ngày . Hắn đã hỏi qua hộ lý , hôm nay đã là ngày thứ 3 , bọn họ thời gian không nhiều lắm.
Kéo lông dê, thực sảng, vẫn luôn kéo, vẫn luôn sảng.
Một bữa cơm liền phải 10 vạn , một trăm triệu cũng không nhiều lắm! Hiện tại hắn đã có khái niệm cơ bản đối với tiền . Sẽ không bị hai cái hồ bằng cẩu hữu đưa tới mương đi.
Tô Khải xem thái độ của hắn có chút cường ngạnh, không thể không áp xuống tính tình nói với hắn: “Chúng ta Tô gia nhiều người muốn ăn cơm như vậy, phía dưới còn có nhiều công nhân muốn nuôi , làm sao có nhiều tiền như vậy cho ngươi?”
Tô Minh Dương thở dài một hơi : “ Ông là xem tôi là kẻ ngốc sao ? Tôi tuy rằng cái gì cũng không hiểu, nhưng tập đoàn Tô gia giá trị bao nhiêu tiền? Tôi còn là biết đến. Không nói đến chục tỷ, mấy tỷ hẳn là có đi? Tôi là đích trưởng tử Tô gia , gia sản của ông chẳng lẽ không nên cho tôi sao?”
Tô Khải nghe hắn nói như vậy, châm chọc ra tiếng: “Ngươi còn biết ngươi là đích trưởng tử Tô gia ? Ngươi lớn như vậy, ngươi đã làm được chuyện gì cho Tô gia nở mày nở mặt chưa ?”
Tô Minh Dương lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó đem tầm mắt dịch tới trên người Ngô Mỹ Linh .
“Tôi không ở trong lúc thê tử mang thai đi làm lớn bụng tiểu tam , bị người ta bức vua thoái vị. Chẳng lẽ đây là việc nở mày nở mặt sao? Ông có phải hay không nói tôi không có theo ông học những này đó? Cho nên ông cảm thấy thực đáng tiếc!”
Ngô Mỹ Linh nghe hắn nói chuyện này, sắc mặt lúc xanh lúc trắng . Chuyện năm đó , mấy năm nay đã có rất ít người nói ra. Bà ta hoàn toàn có thể nắm bắt Tô Khải, người khác căn bản không dám ở trước mặt bà ta nói chuyện như vậy. Không nghĩ tới, Tô Minh Dương a Tô Minh Dương, nguyên lai ngươi trước kia đều là giả vờ ! Xem ra vẫn là bà ta quá nhân từ !
Tô gia đi qua cửa ải khó khăn này , bà ta nhất định phải làm cho tiểu súc sinh này chết không có chỗ chôn!
Bà ta ngồi ở một bên , trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn lại không có tránh được đôi mắt Tô Minh Dương .
Tô Khải bị hắn bóc trần gốc gác, cũng là tức giận tận trời.
Ông ta lấy ra một cái thẻ : “Trong thẻ này có 2000 vạn, nếu ngươi chịu đi ở rể Diêm gia tiền trong thẻ này đều là của ngươi!”
Tô Minh Dương lắc đầu: “Quá ít, không đi.”
Hắn cùng hộ lý nói chuyện phiếm , hắn biết sự chênh lệch giữa 10 vạn một bữa cơm với 10 đồng một bát cơm. Chênh lệch này như trời với đất . Chỉ là có thể kéo lông dê, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Nói xong hắn trực tiếp nhắm lại hai mắt.
Ngô Mỹ Linh cùng Tô khải nhìn nhau , Ngô Mỹ Linh lại từ trong túi sách lấy ra một cái thẻ : “Minh Dương , đừng làm cha con tức giận . Mẹ nơi này còn có 2000 vạn, tổng cộng 4000 vạn đủ rồi đi?”
Tô Minh Dương mở hai mắt: “Các người đang tống cổ ăn mày sao ? Hai trăm triệu, nếu không để con trai bảo bối , cùng con gái bảo bối của các người gả đến Diêm gia đi thôi!”
Nói xong hắn cười như không cười nhìn Tô Khải cùng Ngô Mỹ Linh.
Ngô Mỹ Linh nắm chặt tay cầm túi sách, bà ta từ trong túi lục lọi lại rút ra hai cái thẻ .
“Chỉ có 9000 vạn, nhiều hơn thì không có ! .”
Tô Minh Dương vươn tay cầm lấy 4 cái thẻ .
“Trong thẻ xác định có tiền đúng không? Nếu như không có, hậu quả các người biết là cái gì đi!”
Xem ra bên ngoài đồn đãi quả nhiên không giả, Tô Khải bị nữ nhân này nắm đến gắt gao.
Tô Khải răng cắn kẽo kẹt kẽo kẹt vang: “Ta nói có từng ấy tiền , nhất định có từng ấy tiền. Một hồi ta an bài kế toán, đem 9000 vạn chuyển vào trong thẻ của ngươi.”
“Làm phiền, đặt ở nơi này đi!” Hắn đem 5 cái thẻ, đều đặt ở trong tay Tô Khải : “Nga, di động của tôi hỏng rồi, yêu cầu đổi một cái di động mới. Còn có người đánh ta một gậy , các người tìm được rồi đi! Tôi hy vọng trước khi tôi đi Diêm gia , chuyện này ông có thể giải quyết tốt! Ông cũng không nên tùy tiện đưa một người khác chịu tội thay đến trước mặt tôi , nếu không hậu quả ông phải biết!”
Nói tới đây, hắn phất phất tay, cùng đuổi ruồi bọ dường như: “Ông chạy nhanh đi, đứng ở chỗ này làm gì? Tôi trên người một phân tiền đều không có, chạy nhanh đem tiền chuyển vào thẻ cho tôi !.”
Tô Khải nhìn hắn một bộ theo lý thường hẳn là, khóe miệng co giật cười lạnh. Ông ta cầm lấy thẻ , móc di động ra, cũng không đi ra ngoài, làm trò trước mặt Tô Minh Dương kêu kế toán đem 9000 vạn chuyển tớ trong thẻ hắn . Cũng phân phó phái người đưa một cái di động mới đến nơi đây .
Có quyền thế chính là dễ làm, 9000 vạn trong nháy mắt đã được chuyển tới trong thẻ của hắn .
Tô Khải đem thẻ ném tới trong tay hắn: “Hy vọng ngươi nói được thì làm được.”
Tô Minh Dương nhấc mi: “Tôi nói yêu cầu, ông cũng đừng quên nếu không……”
Hắn vừa nói lời nói, một bên đem thẻ bỏ vào Hỗn Độn Châu. Chờ một chút, hắn còn muốn đi ra ngoài rút tiền ra để vào trong Hỗn Độn Châu.
Tô Khải hít sâu một hơi , lấy ra di động lại lần nữa bấn một dãy số, lúc này ông ta rốt cuộc cũng quay người đi ra phòng bệnh.
Tô Minh Dương nhìn Ngô Mỹ Linh ngồi giả chết trên ghế : “ Bà có phải hay không trong lòng rất đắc ý? 9000 vạn liền đem tôi đuổi rồi?”
Ngô Mỹ Linh nhìn cửa: “Ngươi trong lòng biết là được, hà tất còn nói ra tới? Nhiều mất mặt mũi?”
Tô Minh Dương tới từ Tu chân giới , ở trong lòng hắn không có nguyên tắc không đánh nữ nhân. Huống chi nữ nhân này, chính là đầu sỏ gây tội hại chết mẹ của nguyên chủ , cũng là người sau màn hại chết nguyên chủ .
Hắn nhìn dép lê dưới mép giường , xuống giường xuyên dép . Hắn đi đến nơi để giày, cầm lấy một chiếc giày da, đi về hướng Ngô Mỹ Linh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo