Thực đơn cố định hàng ngày ở đây cũng được quy định rất rõ: hai loại bánh ngọt, một món salad/món tráng miệng, ngoài ra còn có thêm một phần trà.

Nhìn chung chỉ có bốn món, mà đa số còn là bán thành phẩm, nên tiện lợi hơn rất nhiều.

Cứ liên tục làm nhân là được, số lượng nhiều, khách đến theo đợt, cứ làm tuần hoàn như vậy sẽ nhanh hơn.

Khi mọi thứ đã được bán hết vào buổi trưa, thời gian bận rộn nhất cũng đã qua và buổi chiều chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi tốt nhất.

Đầu bếp Du cảm thấy môi trường ở đây rất tốt. Kể từ khi đến đây, mỗi ngày ông ấy đều ngủ đủ giấc, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn những năm trước rất nhiều.

Lắng nghe tiếng rừng trúc xào xạc, ngửi mùi thơm của lá trúc, đi ngắm hoa cỏ và cây cối khi rảnh rỗi, như vậy sẽ khiến tâm trạng cảm thấy thư giãn hơn.

Đầu bếp Du cho rằng phong cảnh ở đây rất dễ chịu và rất thích hợp để dưỡng già.

Sau này khi mà ông ấy già đi, ông ấy sẽ hỏi quản lý xem có thể thuê một căn nhà ở đây hay không, so với việc vào viện dưỡng lão thì ở đây rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, cũng không tạo gánh nặng cho con cái, con cái chỉ cần thỉnh thoảng đến thăm mình là được.

Gần đây Diệp Hàm cũng đang suy nghĩ về việc bố trí thêm nhân sự.

Kể từ khi khai trương ‘Nửa Ngày Nhàn Hạ’, số lượng nhân viên đã tăng lên rất nhiều.

Có 9 nhân viên ở cửa hàng đồ uống, chịu trách nhiệm gọi món, thu ngân, pha chế đồ uống tại cửa hàng, pha chế đồ uống mang về và bán trà túi lọc...

Bên phía đầu bếp Du có 3 người, cộng thêm cô gái phụ trách huân hương hoa quế, tổng cộng có hơn chục nhân viên.

Thật sự là ký túc xá đã không còn đủ phòng để ở.

Ban đầu Hoa Gian Tập chỉ có mười mấy nhân viên, hiện tại lại tăng thêm hơn chục người, tổng cộng đã gần 30 người rồi.

Ban đầu Hoa Gian Tập chỉ có mười mấy nhân viên, hiện tại lại tăng thêm hơn chục người, tổng cộng đã gần 30 người rồi.

Hiện tại, ngoại trừ Nghiêm Bân ra, tám nhân viên còn lại của cửa hàng đồ uống đều sống trong ngôi nhà mà Vương Vân thuê cho họ.

Vì vậy Diệp Hàm dự định sẽ mở rộng ký túc xá, cô cũng đã liên hệ với đội thi công xây dựng rồi.

Bây giờ nghĩ lại, giống như đã trải qua tận mấy đời vậy.

Cách đây nửa năm khi cô lần đầu tiên tiếp quản khu vườn bách thảo này, nơi này chỉ có ba người: cô, Vương Hồng Niên và Lưu Xuân Linh, sau đó, Liễu Nghệ, Hồ Nguyên Phong và những người khác dần dần được tuyển vào.

Bây giờ chỉ trong chớp mắt đã có ba mươi nhân viên, gấp năm sáu lần con số khi vừa mới khai trương vườn bách thảo.

Đồng thời, diện tích vườn bách thảo cũng ngày càng được mở rộng.

Vào giữa tháng 11, sau khi xây dựng xong vườn tùng bách, Diệp Hàm đã hoàn thành nhiệm vụ tăng cấp thứ năm: Vui lòng nhập vào ít nhất 20 loài, 200 cây thực vật được bảo vệ cấp quốc gia (cấp ba trở lên) trong vòng hai tháng.

Phần thưởng nhiệm vụ: 150 mẫu đất hoang.

Hệ thống: "Mời chủ nhân đi tới bảng màn hình sáng để nhận phần thưởng, đồng thời tiến hành quy hoạch 150 mẫu đất hoang này."

150 mẫu đất thực sự là rất lớn.

Hiện tại, diện tích của Hoa Gian Tập chỉ có 300 mẫu, tương đương với việc mở rộng 50% so với lúc ban đầu.

Diệp Hàm suy nghĩ trong hai ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra được một ý tưởng.

150 mẫu đất hoang sẽ được chia làm ba phần:

①Hồ thiên nga, rộng khoảng 30 mẫu.

Đối diện với hồ nhân tạo, tạo nên cảnh quan nước đôi, cảnh nước non đối xứng, đồng thời đàn thiên nga cũng có thể làm tăng thêm cảm giác thích thú khi ngắm cảnh của khách du lịch.

0.07336 sec| 2397.656 kb