Các cô gái sẽ rất thích hương vị này.

Tất nhiên, những người đàn ông trưởng thành như họ cũng thích, nó vừa loại bỏ cảm giác ngấy nhẹ trong món canh Phật Nhảy Tường, nên họ đã uống hết không sót một giọt.

*

Kể từ sau khi Hoa Gian Tập mở bán combo trà bánh đặc biệt, 200 suất combo đã được bán hết từ 15:00 ngày đầu tiên, vài ngày sau thì 14:00 đã bán hết...

Bây giờ về cơ bản thì 200 suất đã được bán hết vào khoảng 12 giờ trưa, ở chỗ gọi món được treo một tấm biển đã bán hết, khiến nhiều khách hàng đến vào buổi chiều tiếc nuối đến nỗi không nói nên lời.

Đây không phải là... bán quá nhanh sao?

Đó là 200 suất combo chứ có phải là 20 đâu, số lượng chắc chắn không ít.

Nhiều thương hiệu nổi tiếng lâu đời còn không thể bán được 100 suất trong một ngày, ở đây còn gấp đôi số lượng mà đã bán hết ngay trong buổi trưa rồi?!

Đó là còn hạn chế số lượng mua của mỗi người, dịch vụ ship hàng cũng chưa được mở bán, nếu không sẽ còn bán nhanh hơn nữa.

Diệp Hàm cũng không hề nghĩ tới sẽ bán nhanh như vậy.

Cô sợ rằng đầu bếp Du sẽ quá bận rộn.

May mắn thay, hầu hết đều là khách hàng đặt trước và mang về, họ chỉ cần đặt bánh bán thành phẩm vào hộp trúc, điều này cũng giúp giảm bớt khối lượng công việc của đầu bếp Du và hai người học việc.

Làm bánh ngọt là một nghề kiếm tiền rất cực khổ, mỗi ngày đều phải dậy từ lúc 3-4 giờ, trời còn chưa sáng đã phải làm việc, vài món bánh ngọt còn có quy trình chế biến vô cùng phức tạp, đôi khi đầu bếp còn bận bịu đến mức không có thời gian để uống nước.

Nhưng nếu là bánh bán thành phẩm thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bỏ qua quá trình trình hấp bánh, luộc hạt sen và pha trà, điều này có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho cả quá trình.

Bên ngoài có nhân viên bán hàng giúp đóng gói, còn có hai người học việc phụ bếp, khiến công việc của đầu bếp Du dễ dàng hơn rất nhiều.

Ông ấy cũng rất hài lòng với công việc này.

Công việc cuối cùng của đầu bếp Du là ở một con hẻm tương đối hẻo lánh, ông chủ cũng không quảng bá gì nhiều, hoàn toàn dựa vào tay nghề của ông ấy và của một vị đầu bếp khác để thu hút khách hàng.

Về cơ bản, chỉ có người dân sống ở thành phố W đã lâu mới biết về nơi này, ngoài ra, có một số khách du lịch chuyên ăn uống ở các cửa hàng nhỏ, dựa vào việc truyền miệng để duy trì kinh doanh.

Lượng khách hàng của mỗi ngày không nhiều, chỉ có chục người nhưng giá cả lại rất cao, 258 tệ cho một suất.

Với mức giá cao như vậy thì chắc chắn chất lượng phải tương xứng.

Khách hàng đến đây đều là để ăn những món mới được làm ra, thực đơn bao gồm 10 loại bánh ngọt khác nhau của Giang Nam, mỗi loại chỉ có hai miếng, đều là khách đặt rồi mới làm, cứ làm đi làm lại như vậy, quả thật tốn rất nhiều công sức.

Lúc đó ông ấy bận bịu từ ba bốn giờ sáng cho đến tối muộn cũng không có ai giúp đỡ.

Giữa chừng quả thực có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, nhưng lại không thể nghỉ ngơi quá lâu, vừa có khách cái là phải làm bánh ngay lập tức, không có một phút rảnh rỗi nào.

Cùng với sự trôi qua của thời gian thì sức khoẻ cũng dần kém hơn, cuối cùng đầu bếp Du cũng rời xa nơi mình đã làm việc và gắn bó hơn 20 năm.

Vốn tưởng mình sẽ đến quán trà trong rừng của ông chủ Phùng, nhưng không ngờ cuối cùng lại được chuyển đến Hoa Gian Tập.

0.06918 sec| 2381.18 kb