Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, làm sao có thể vừa duy trì tư thế ăn uống tao nhã lại vừa duy trì tốc độ ăn uống nhanh như vậy được chứ?
Rõ ràng là một người không thể làm được cả hai điều này.
Chẳng qua khi người đó là người có xuất thân cao quý - Thái Tử của tập đoàn Phó thị, việc này có vẻ như lại không hề khó khăn một chút nào.
Ở một văn phòng khác.
Tám vị trợ lý của Phó Vân Trạch nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh nóng hổi, sau đó bắt đầu phân chia.
"8 chiếc bánh hoa quế, vừa hay mỗi người sẽ được một miếng, 6 chiếc bánh hoa quế hạt dẻ, chúng ta chia như thế nào? Như thường lệ, kéo búa bao thì sao?"
"Ok luôn."
"Vậy chúng ta chơi trò kéo búa bao đi."
Thế là, chỉ vì một miếng bánh ngọt, tám con người ưu tú đã tập trung quan sát cẩn thận nét mặt của nhau trong suốt trận đấu, nhanh chóng suy nghĩ về thói quen hàng ngày của đối phương và nghĩ xem họ sẽ ra kéo, búa hay bao.
"Tôi thắng rồi."
Phan Hằng thắng ván đầu tiên, không còn thấy dáng vẻ dè dặt trên khuôn mặt nữa, nóng lòng đưa chiếc bánh mà mình thắng được vào trong miệng.
Hạt dẻ kết hợp với hương thơm nồng nàn của hoa quế, không chỉ có mùi thơm của hoa quế mà còn giữ vị bùi béo của hạt dẻ, mịn màng thơm ngon, hương vị quả thật là rất tuyệt vời.
So với sự mềm mại của bánh hoa quế thì đó là một kiểu thưởng thức khác.
Chỉ có một miếng bánh nên Phan Hằng phải nói ăn chậm nhai kĩ.
Càng cẩn thận nếm kĩ mùi vị của nó, sẽ càng cảm nhận được tay nghề và sự tỉ mỉ của người làm bánh, chắc chắn không phải là điều mà những đầu bếp làm bánh ngọt bình thường có thể làm ra được.
Càng cẩn thận nếm kĩ mùi vị của nó, sẽ càng cảm nhận được tay nghề và sự tỉ mỉ của người làm bánh, chắc chắn không phải là điều mà những đầu bếp làm bánh ngọt bình thường có thể làm ra được.
“Salad ngó sen tầm 20 lát, mỗi người hai lát, còn lại vẫn như cũ, chơi kéo búa bao để đoán xem người thắng.”
Hôm nay Phan Hằng rất may mắn, đã thắng cả hai lần.
Anh ấy dùng đũa gắp một lát ngó sen trắng ngần, độ dày mỏng giống nhau.
Những lát ngó sen được cắt rất mỏng, thể hiện kỹ năng dùng dao điêu luyện của đầu bếp, các lỗ đều nhau, màu sắc trắng nõn như ngọc, không có cảm giác thô ráp như của ngó sen thông thường, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài thôi cũng đã cảm thấy nó rất không tầm thường.
Khi cắn một miếng, mùi thơm của ngó sen lập tức tỏa ra, giòn giòn, dai dai, có vị chua nhẹ, ăn vào thấy rất sảng khoái.
Ngay cả với cách làm đơn giản nhất là làm thành món salad, nó vẫn ngon đến mức khiến mọi người hết lời khen ngợi.
Đáng tiếc chỉ có ba miếng, lại rất mỏng, thật sự là ăn không đã thèm.
Phan Hằng tiếc nuối nghĩ, quả nhiên một mình ăn một phần mới đủ, cuối tuần sau trực tiếp đến cửa hàng để ăn vậy.
Sau khi các trợ lý ‘tiêu diệt’ xong phần trà bánh, món Phật Nhảy Tường tươi ngon bổ dưỡng mới được bưng lên bàn chính.
Mỗi người được phát một cốc nhỏ nước hoa quế Lạc Thần, hoa quế vàng nổi lềnh bềnh trên làn nước trong suốt màu đỏ, có mùi thơm rất ngon miệng.
Hoa Lạc Thần hay còn gọi là Bụp Giấm, có vị chua, giàu vitamin C, axit citric và các chất dinh dưỡng khác, có tác dụng hạ huyết áp, làm mờ vết thâm, thúc đẩy tuần hoàn máu, bổ sung máu, thúc đẩy sự trao đổi chất và cải thiện táo bón.
Vị của nó thiên về vị chua và một chút ngọt, nhưng khi được trung hòa bằng vị ngọt của hoa quế, lại thêm một lượng nhỏ mật hoa quế, chút vị chua kia đã bị lấn át, khiến nó có vị chua ngọt rất ngon miệng, vị khá nhẹ và dễ chịu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo