“Vườn bách thảo ấy hả?” Cả hai đều sửng sốt.
Một vườn bách thảo lại có thể làm cả trà lẫn bánh sao?
Điều quan trọng nhất là chúng thật sự rất ngon, thậm chí còn vượt qua cả nhiều thương hiệu lâu đời.
Trịnh Đan lập tức nói:
“Không chỉ vậy, đồ uống của họ cũng rất ngon ạ, còn ra mắt cả trà túi lọc. Đúng rồi, trà Tâm Sen vừa rồi cũng là sản phẩm vừa mới ra mắt đó ạ.”
Ba Trịnh ăn hết chè dưới đáy bát, hình như còn có chút chưa đã thèm, lau miệng nói:
“Vậy lần sau con mua thêm một ít mang về nhé.”
…
Công ty Khoa Học Công Nghệ Tương Lai.
Phan Hằng cầm một hộp thức ăn ‘khổng lồ’ bước vào bên trong thang máy VIP, khiến các nhân viên lập tức bàn tán sôi nổi.
"Hộp thức ăn của tổng giám đốc Phó lại được nâng cấp lên rồi hả?"
"Trời ơi, trông rõ thịnh soạn luôn á. Hộp thức ăn to như vậy, đã thế lại còn là hai hộp, ngưỡng mộ quá."
"Này, một trong số hai hộp đó trông quen lắm..."
"Giấy niêm phong kia hình như là của Hoa Gian Tập phải không?"
"Cô nhắc làm tôi muốn ăn bánh ngọt và trà ở đó quá! Hôm trước tôi đã đến ăn một lần, mãi vẫn không thể quên được hương vị đó, định hôm khác sẽ tới đó ăn tiếp, tôi nghe nói thực đơn mỗi ngày của họ sẽ không giống nhau."
…
Trong lúc các nhân viên đang thảo luận sôi nổi, Phan Hằng bước nhanh như bay, nhấn nút lên tầng trên cùng.
Mùi hoa quế thoang thoảng tỏa ra từ hộp thức ăn, dần dần tràn ngập toàn bộ thang máy.
Mùi hoa quế thoang thoảng tỏa ra từ hộp thức ăn, dần dần tràn ngập toàn bộ thang máy.
Ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quyến rũ này, anh ấy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm nghĩ:
"Thì đúng là ở Hoa Gian Tập mà?’
Từ sáng sớm trợ lý thực tập sinh đã đi đặt trước, 11 giờ lấy đồ rồi đưa tới phòng bếp của biệt thự để đầu bếp hấp lại.
Sau khi chế biến xong sẽ nhanh chóng bày ra đĩa, bỏ vào hộp thức ăn kèm với bữa trưa và món canh bổ dưỡng, rồi đưa cho tài xế đã đợi sẵn ở tầng dưới lập tức mang đến công ty, thế nên đến giờ vẫn còn nóng.
Phan Hằng bước vào văn phòng tổng giám đốc và đặt hai hộp thức ăn khổng lồ lên chiếc bàn nhỏ.
Vì bước quá nhanh nên trên trán anh ấy còn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Ngay khi anh ấy mở hộp thức ăn của Hoa Gian Tập ra, mùi hương của hoa quế ngày càng nồng đậm hơn, hương thơm xộc thẳng vào mũi, khiến người ta không nhịn được mà chảy nước miếng.
Vừa hít thật sâu mùi hương của thức ăn, Phan Hằng vừa rót trà, nước miếng bắt đầu chảy ra một cách vô thức.
Thật sự rất thơm, anh ấy coi như đã hiểu được câu nói mùi hương của hoa quế lan xa tận mười dặm.
Thật sự rất thơm, anh ấy coi như đã hiểu được câu nói mùi hương của hoa quế lan xa tận mười dặm.
Không biết đầu bếp làm bánh ngọt của Hoa Gian Tập đã làm như thế nào, khiến hoa quế dậy mùi và hoàn toàn hoà quyện vào trong bánh.
Hoa quế rắc ở bên trên có màu sắc tươi sáng và rất thơm, cắn một miếng là hương thơm tràn ngập khoang miệng, mùi vị phải gọi là tuyệt hảo.
Trong số những đầu bếp riêng của tổng giám đốc Phó có một bậc thầy làm bánh ngọt đã mấy chục năm, đạt được nhiều giải thưởng lớn, nhưng rồi cũng bị hương vị này đánh bại.
Đúng là một món ăn độc nhất vô nhị.
Ngay cả tổng giám đốc Phó, một người rất kén ăn, dạo gần đây cũng đã bắt đầu ăn uống điều độ hơn.
Chuyện này quả thật là rất đáng để ăn mừng.
Các món ăn trưa lần lượt được bày biện ra, trà cũng được rót vào cốc.
Sau khi làm xong, Phan Hằng lập tức đi báo cáo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo