Lần đầu tiên ăn món cá viên súp của tiệm Mỹ Thực Trình Ký, hầu hết mọi người đều ngỡ ngàng và nhấm nháp dư vị của nó.

Cảm giác như chính mình vừa được thưởng thức cả một củ nhân sâm nguyên vẹn, nóng lòng muốn được ăn miếng cá viên tiếp theo để tiếp tục nhấm nháp hương vị của nó.

Nhưng...

Cá viên vừa đủ cho mỗi người một miếng.

Ban nãy còn sốt ruột muốn thưởng thức xong để được gặp gỡ đầu bếp, ấy thế mà bây giờ ông Tần đã quên tuốt tuồn tuột suy nghĩ vừa nãy của mình. Bây giờ suy nghĩ duy nhất trong đầu ông ta là... tiếp tục ăn.

Ông ta nhìn về phía Lưu Toàn Phúc, gặng hỏi: “Tại sao mỗi người chỉ được một miếng? Đã ngẫm được ra hương vị gì đâu, còn nữa không? Bưng thêm một đĩa nữa cho tôi!”

Lưu Toàn Phúc: “...”

Bà Ban hừ lạnh một tiếng: “Ông tưởng ông đang đến nhà hàng gọi món à? Lại còn bưng thêm một đĩa nữa?”

Dưới ánh mắt tức giận của ông Tần, bà Ban nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: “Có thể mời sư phụ của cậu ra đây được không? Chúng tôi đều nóng lòng muốn được gặp gỡ cô ấy!”

Nụ cười trên gương mặt Lưu Toàn Phúc vẫn tươi tắn như cũ: “Bên ngoài vẫn đang phát sóng trực tiếp, sư phụ tôi mời các vị vào phòng bếp để giao lưu.”

Địa điểm giao lưu nào là tốt nhất?

Tất nhiên là phòng bếp rồi!

Vì thế Lưu Toàn Phúc dẫn hai mươi người này vào phòng bếp, tuy nhiên có Đoàn Giai không đi theo.

Đây là một căn nhà đã được sửa sang tốt ở chốn thành thị, hai mươi người đứng trong phòng bếp cũng không vấn đề gì.

Lúc những bậc lão làng này đi vào, mọi người đang ăn ở bên ngoài lập tức bàn tán rôm rả.

Phòng ăn ban nãy còn im phăng phắc bây giờ bỗng nhiên tràn ngập tiếng nói chuyện ríu rít.

Với mỗi món, Trình Nguyên Hoa đều chuẩn bị cho bọn họ một suất rất nhiều. Mỗi người còn có thêm một bát trác tương miến, đủ cho bọn họ được ăn bữa trưa no nê.

Ngô Trung Tuyền ăn xong rồi, ông ta thật sự ăn rất no nhưng không vội vàng dừng bữa cơm mà đi đến tủ bát lấy bánh kem, tiếp tục chậm rãi ăn bánh, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.

Ông ta quả đúng là thông minh!

Bánh kem không giới hạn số lượng, trác tương miến không giới hạn số lượng, ban nãy ăn những món mới như cá quế chiên xù và cá quế thái lát tái, đây đều là những món chưa được ăn ở tiệm Mỹ Thực Trình Ký bao giờ!

Nghe nói đợi lát nữa các đầu bếp nấu xong, có thể sẽ bưng lên cho bọn họ nếm thử!

Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực thật là sung sướng!

Hầu hết mọi người đều được ăn thỏa thích giống như Ngô Trung Tuyền, nhưng không phải ai cũng được ăn uống vui vẻ như thế.

... Ít nhất là Trình Kiều Vân không được như vậy.

Cô ta vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Trình Nguyên Hoa, ấy thế nhưng kết cục là đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, hơn nữa âm thanh xung quanh liên tục truyền đến...

“Ngon quá!! Tay nghề của đầu bếp tiệm này thật tuyệt vời!”

“Hình như tôi gặp đầu bếp rồi, đúng là xứng đáng để tôi quỳ gối thán phục!”

“Ha ha, lại nói, trước khi đến, tôi đã tìm hiểu về tiệm ăn này, nghe nói bà chủ là cháu gái của ông cụ Trình đến từ nhà hàng Trình Gia đấy.”

“Ông cụ Trình á? Tôi biết ông cụ này, lúc ông cụ còn sống, tôi và sư phụ của mình từng được gặp ông cụ.”

“Đó là một đầu bếp xuất sắc!”

“Thật hả? Hồi trước sư phụ tôi và ông cụ Trình cũng thân thiết phết. Năm ngoái lúc ông cụ Trình qua đời, sư phụ tôi còn tiếc thương vì ông ấy. Ông ấy rất mong chờ đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực lần này, chỉ tiếc...”

“Cũng may cháu gái ông cụ hoàn thành tâm nguyện của ông ấy, tự mình đứng lên gánh vác.”

“Tại sao cháu gái ông cụ lại mở tiệm ăn ở đây? Nhà hàng thừa kế của nhà họ Trình đâu?”

“Hình như nhà hàng kế thừa của nhà họ Trình do con trai Cả của ông cụ tiếp nhận. Sau khi nhà hàng Trình gia bị gạch tên khỏi hiệp hội Mỹ Thực, không thấy bọn họ có động tĩnh gì nữa.”

...

Bọn họ nói chuyện rôm rả ngút trời, vẻ mặt của Trình Kiều Vân càng khó coi.

0.12087 sec| 2387.914 kb