“Không thể nào! Sao có thể trẻ măng như này được?!”

Trình Nguyên Hoa cười cười: “Tại sao không thể? Chẳng phải cậu Mạc cũng vẫn còn rất trẻ đó sao?”

Trong ngành ẩm thực, tuổi tác của Mạc Nguyên đã được coi là cực kỳ trẻ, ấy thế mà người ta đã được tham gia chuẩn bị tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức.

Ông Tần lập tức nghẹn họng.

Ông cụ Cốc là người lớn tuổi, chẳng mấy chốc đã trấn tĩnh lại. Việc đầu tiên ông cụ làm không phải là gặng hỏi mà là nhấc đôi đũa mà mình cầm theo, vươn về phía món cá viên ở bên cạnh.

“Ông già kia, ông để phần cho tôi nữa!” Kim Bảo Phương lập tức nhào qua.

“Tôi cũng muốn ăn nữa!!” Đầu bếp của nhà hàng Thái Nghĩa cũng tiến lên.

Trình Nguyên Hoa: “...”

Những đầu bếp lão làng này, quả đúng là... ai cũng cá tính quá ha.

Tuy nhiên bà Tôn vẫn còn rất tỉnh táo, bà ta nhớ lại lúc trước hội trưởng từng nói một câu, bèn nhìn về phía Trình Nguyên Hoa: “Cô là con gái của Trình Trường Tây?”

Trình Nguyên Hoa hơi ngạc nhiên rồi sau đó mỉm cười, gật đầu.

Đúng rồi, suýt chút nữa cô đã quên mất, trước kia cha cô đi theo ông cụ Trình để học hỏi nên từng quen biết những người này. Ông cụ Trình vẫn luôn coi Trình Trường Tây là người nối nghiệp để dạy dỗ, bồi dưỡng.

Có điều ai mà lường trước được...

Ông cụ Cốc ăn vụng được hai miếng cá viên, buông đôi đũa xuống rồi tiến lại gần.

Do thức ăn vẫn còn trong miệng nên âm thanh của ông cụ không rõ ràng: “Ông nội và cha cháu thấy cháu được như bây giờ chắc chắn sẽ rất mừng.”

Trình Nguyên Hoa vẫn nở nụ cười như cũ, gật đầu.

Đúng vậy, nếu ông nội cô thấy thì chắc chắn sẽ rất hài lòng.

Nhưng còn cha cô, e rằng dù thế nào thì ông cũng sẽ không ngờ... cô sẽ dấn thân vào con đường đầu bếp này.

Lúc chưa gặp được cô, những người này muốn so tài với cô, muốn thảo luận với cô. Bây giờ gặp rồi mới biết đầu bếp là một cô bé nhỏ hơn mình rất nhiều, lập tức không biết nên nói gì mới phải.

“Nguyên Hoa, đã lâu chưa gặp, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô đã nghiên cứu, sáng tạo được nhiều món ăn mới như vậy!” Lưu Cẩm Vinh cười tiến lên: “Món cá quế chiên xù vừa nãy gần như đã sánh bằng tôi luyện tập mấy chục năm nay!”

Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Chẳng qua tôi có bí kíp hay, còn kỹ thuật dùng dao và kiểm soát lửa của tôi vẫn kém anh Lưu rất xa.”

“Kỹ thuật dùng dao và kiểm soát lửa có thể luyện tập dần, cô chỉ cần luyện tập mấy năm là có thể trở thành sóng sau, xô ngã những con sóng trước chúng tôi lên bờ rồi!” Lưu Cẩm Vinh cảm thán.

Ông Tần vẫn giữ ánh mắt hoài nghi như cũ. Ông ta kìm lòng không được mà đưa mắt nhìn về phía bàn tay và cánh tay của Trình Nguyên Hoa, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cánh tay kia không giống tay của một đầu bếp.

“Những món ăn ban nãy do cô nấu thật à?” Ông Tần lại đặt ra nghi ngờ lần nữa.

Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ gật đầu.

Vị đầu bếp này nói chuyện không biết lựa lời gì cả, bất kì ai bị nghi ngờ năm lần bảy lượt đều sẽ tức giận.

Cũng may lúc trước chú Nam từng nói qua về tính cách của những người này, cùng với đó là một số sự kiện từng xảy ra trước thềm đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, thế nên Trình Nguyên Hoa mới không nổi giận với những đầu bếp trong não chỉ có nấu với ăn này.

Ông Tần lòng vòng tại chỗ, tầm mắt lướt một lượt qua các đầu bếp khác. Ánh mắt mọi người đều hiển hiện sự nghi ngờ, bên cạnh đó còn có bà Ban, tuy bà ta không hỏi trực tiếp như ông Tần nhưng hiện tại, hai người đều ôm mối nghi ngờ.

Có khi nào con nhóc này cố ý mời đầu bếp bên ngoài đến vì đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực này không?

Nếu không thì với tuổi tác như vậy, cửa hàng cũng mới mở, mấy tháng trước mới được Lưu Cẩm Vinh đưa bút ký mà mấy tháng sau đã nấu nướng giỏi như này sao?

Nếu học làm đầu bếp đơn giản như vậy thì tại sao các học trò của bọn họ phải học mười năm thậm chí là hai mươi năm.

0.08124 sec| 2388.023 kb