Hết thảy sự kiêu ngạo và vui vẻ của cô ta giờ đã biến đổi trái ngược hoàn toàn!

Cô ta muốn tống cổ Trình Nguyên Hoa đi, ấy thế mà bây giờ Trình Nguyên Hoa lại phất lên như diều gặp gió, còn nhà hàng Trình gia của cô ta... sắp bước đến ranh giới đóng cửa.

Hạ Gia Thịnh ngồi bên cạnh còn nói: “Không ngờ cô ấy nấu ăn ngon như vậy...”

Trên tay hắn vẫn còn bưng bát trác tương miến, vẻ mặt trầm trồ, hắn thật sự không ngờ ông cụ Trình mất rồi, Trình Nguyên Hoa lại trưởng thành đến mức này!

Thật là... nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người.

Trình Kiều Vân siết chặt bàn tay, nét mặt vừa tức giận vừa sợ hãi.

Đoàn Giai đang phát sóng truyền hình trực tiếp nhìn về phía máy quay, nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi cảm thán: “Ngon thật đấy.”

Phòng phát sóng trực tiếp có đủ hạng người, bình luận cũng muôn hình muôn vẻ...

“A a a, tôi muốn ăn!!!”

“Tôi cũng muốn ăn! Tôi từng ăn ở tiệm này, trời ạ, có mấy món tôi chưa từng ăn bao giờ!”

“Tí nữa nhất định phải tìm vị trí của tiệm Mỹ Thực Trình Ký mới được, tôi phải nếm thử bằng được mới thôi!”

“Nhiều nhân vật lớn khen nức nở như vậy, chắc hẳn thức ăn trong tiệm bọn họ ngon lắm đây.”

“Thức ăn có ngon hay không thì không biết, chẳng qua tôi rất tò mò về chủ tiệm này. Tại sao chẳng thấy mặt mũi đâu nhỉ? Hay là do xấu quá?”

...

Đoàn Giai không nhịn được mà lên tiếng: “Tào lao, bà chủ Trình...”

m thanh đột nhiên im bặt.

Đoàn Giai đột nhiên nhớ ra rằng Trình Nguyên Hoa là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trong nghề đầu bếp, điều này đúng là chuyện khó mà khiến người khác tin tưởng, thán phục.

Hơn nữa những cư dân mạng này hễ đã tò mò thì sẽ đào ra ảnh chụp của bà chủ Trình bằng được mới thôi ha? Sau đó sẽ dẫn đến một loạt rắc rối phải không?

Hình như bà chủ Trình là một người rất sợ phiền toái.

Chỉ trong vài giây cô ta do dự, hầu hết mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã chắc mẩm bà chủ Trình có ngoại hình xấu xí, ai ai cũng tuôn ra những lời bông đùa, bỡn cợt.

Nào là mụ béo một trăm kí, nào là bác gái bốn năm chục tuổi...

Những người có mặt trực tiếp đều được ăn, có mỗi bọn họ chỉ được nhìn, không thể ăn, đương nhiên trong lòng sẽ nảy sinh nhiều bất mãn. Có không ít anh hùng bàn phím xả hết những suy nghĩ tiêu cực này lên đầu bếp.

Cùng lúc đó, các nhân vật nổi tiếng ở trong phòng bếp cũng hết sức kinh ngạc bởi ngoại hình của Trình Nguyên Hoa.

Trong tưởng tượng của bọn họ, cho dù hình tượng đầu bếp không mập mạp giống như Lưu Cẩm Vinh thì cũng phải giống như ông Tần, vừa nhìn đã biết là rất khỏe, có thể đảo muỗng ầm ầm.

Nếu là phụ nữ con gái, cho dù cơ thể không đầy đặn, khỏe khoắn như bà Ban thì cũng phải giống như bà Tôn, trưởng thành, nhã nhặn nhưng vẫn rất mạnh mẽ.

Nhưng bọn họ tuyệt nhiên không ngờ rằng, người mặc trang phục đầu bếp đứng trong phòng bếp ấy thế mà lại là... một cô gái!

Cô gái này có ngoại hình rất xinh đẹp, dáng người không hề lùn, cao từ một mét sáu trở lên. Thế nhưng ở miền Bắc này, dáng người mảnh mai và gương mặt nhỏ nhắn của cô khiến người khác cảm thấy ngoại hình của cô thuộc dạng nhỏ xinh.

Bàn tay trắng nõn nhưng vẫn hằn vết chai mỏng, chân tay mảnh khảnh, thoạt nhìn không giống như người có thể đứng đảo muỗng.

Bởi thế mà ông Tần – người nóng lòng muốn gặp cô nên đi vọt lên đầu tiên, vừa lại gần đã hỏi ngay: “Đầu bếp đầu? Sư phụ của cô đâu?”

Trình Nguyên Hoa: “...”

Lưu Toàn Phúc lạch bạch tiến lên, nhếch miệng cười nói với Trình Nguyên Hoa đang đứng trước mặt cậu: “Sư phụ, con dẫn bọn họ vào rồi.”

Ông Tần: “...” ???

Những người khác: “...” ???

Trình Nguyên Hoa nhìn bọn họ, cười nói: “Xin chào các vị, nghe danh mọi người đã lâu.”

Mọi người: “...” Đầu bếp là con nhóc này á?!

Chú Nam ưỡn thẳng lưng, nhìn thấy phản ứng của bọn họ mà hơi đắc ý.

Tuy rằng thoạt đầu, ông ấy cũng hơi do dự vì tuổi tác và sự nghiệp đầu bếp mới bắt đầu của Trình Nguyên Hoa, nhưng ít nhất ông ấy không nói với người ta rằng... sư phụ của cô đâu?

0.81750 sec| 2384.391 kb