Bà Ban hừ một tiếng: “Bây giờ đã biết sức hấp dẫn lạ lùng của Ẩm thực Hồ Nam chúng ta chưa?”
“Nói như là bà làm vậy, đây là tay nghề của bà chủ Trình người ta, bà có bản lĩnh thì trổ tài so với người ta đi?” ông Tần theo phản xạ trả lại.
Bà Ban trừng mắt không phục nói: “Làm thì làm! Trở về tôi sẽ làm cho ông coi! Đầu cá hấp ớt là món sở trường của tôi, mặc dù mùi vị không giống với Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhưng cũng có phong vị khác! Ông có bản lĩnh thì so món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt, món Thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt đó của ông tuyệt đối không ngon bằng bản nâng cấp của người ta!”
“Bà---” Ông Tần còn muốn tiếp tục tranh cãi.
Chú Nam chen ngang hai người: “Được rồi, hai người vẫn là tiếp tục thưởng thức đi.”
Mấy người này vừa thấy mặt là đã tranh cãi với nhau, ông ấy đều đã quen rồi.
Vẫn phải cho Hội trưởng mặt mũi nên hai người không tiếp tục nói gì nhiều nữa, trừng mắt nhau rồi yên tĩnh lại.
Có điều ông cụ Cốc vẫn cảm thán một câu: “Quả nhiên chủ tiệm Mỹ Thực Trình Ký này không hề đơn giản. Mới chỉ có vài món mà đã được ăn sướng miệng như này rồi.”
Chẳng qua mới ăn bát canh cá tươi ngon ngọt lành, sau đó ăn thêm một phần thịt heo xé hương cá, rồi lại ăn thêm bát cơm kèm với đầu cá cay mà cũng đủ khiến cho họ cảm thấy thật sự thỏa mãn.
Mà người đầu bếp nấu ba món ăn này theo ba hệ ẩm thực vùng miền khác nhau.
Hệ ẩm thực này và hệ ẩm thực trước có sự khác nhau. Cô nấu món thịt heo xé hương cá theo phong cách của nhà hàng Tần Gia chuyên phục vụ các món cay Tứ Xuyên. Cô nấu món đầu cá cay theo phong cách của nhà hàng Ban Thành chuyên làm các món Hồ Nam, cũng là món ăn bán chạy nhất của họ...
Quả thật là không đơn giản...
Những người khác đều tán thành ra mặt.
Còn có người tò mò: “Bà chủ Trình này có biết nấu món của hệ ẩm thực khác không? Có nấu ngon như này không?”
“Dù sao cũng chỉ là quán cơm thôi, chắc là chỉ có mấy món này hút khách thôi nhỉ? Có mấy món hút khách như vậy, sau này tiệm cơm cũng cầm cự được kha khá...” Ngài Châu còn chưa dứt lời thì có một âm thanh vang lên, ngắt lời ông ấy.
Lưu Toàn Phúc cất cao giọng...
“Món thứ tư của tiệm Mỹ Thực Trình Ký... Cá quế chiên xù!”
Bọn họ vẫn còn mải buôn chuyện, thế nên ai ai cũng nhìn về phía Lưu Cẩm Vinh, vẻ mặt ngạc nhiên.
Ngay cả Lưu Cẩm Vinh cũng vậy, nét khiếp đảm hiện rõ trên gương mặt ông ta!
Lần trước lúc ông ta đến có so tài với Trình Nguyên Hoa một phen, hôm đó Trình Nguyên Hoa làm viên lê chưng đường, còn ông ta làm cá quế chiên xù. Lúc đó Trình Nguyên Hoa còn chưa biết nấu món này.
Món này không được tính là khó, chỉ là yêu cầu về kỹ thuật dùng dao và kiểm soát lửa cực kỳ cao. Thế nên ai không có kỹ thuật mà làm món cá quế chiên xù thì hỏng bét.
Ấy thế mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Trình Nguyên Hoa đã biết làm?!
Lưu Cẩm Vinh nhìn về phía cá quế chiên xù, ánh mắt hiện rõ sự đánh giá, rồi sau đó, nét khiếp đảm trong mắt ông ta càng rõ rệt hơn.
Món cá quế chiên xù này dùng kỹ thuật dùng dao của của nhà hàng Lưu gia bọn họ!!
Là cách mà ông ta vẫn thường dùng!
Nhưng lại không giống nhau hoàn toàn.
Nhưng quả thật là có thể nhận ra đây là kỹ thuật dùng dao của nhà họ Lưu.
“Đây... đây chẳng phải là kỹ thuật dùng dao của nhà họ Lưu các ông sao?” Kim Bảo Phương khá thân thiết với Lưu Cẩm Vinh nên biết kỹ thuật dùng dao của nhà bọn họ không hề tầm thường. Lưu Cẩm Vinh làm được cá quế chiên xù, tỉ mỉ đến từng thớ thịt cá, không giống bất cứ ai, cực kỳ tinh xảo, đẹp mắt.
Lưu Cẩm Vinh gật gật đầu: “Đúng vậy, đây là lấy kỹ thuật dùng dao của Lưu Gia làm căn bản...”
Giọng điệu của ông ta cực kỳ phức tạp.
Trước kia ông ta đưa quyển bút ký cho Trình Nguyên Hoa, đúng là để cho bà chủ Trình học tập. Nhưng ông ta thật sự không ngờ rằng bà chủ Trình này có khả năng học hỏi tốt đến vậy!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo