Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười: “Không sao, chuyện nên sắp xếp thì đều sắp xếp rồi, tôi không tự mình đi cùng chị, sao chị có thời gian nói cho tôi biết, chị và ông Vinh đã hòa thuận từ khi nào?’

Giọng điệu của cô mang theo một chút ý cười.

Trịnh Uyển là một người phụ nữ dịu dàng, dù cho trước đó có chút ma chướng, thì bây giờ cũng đã gần như thoát khỏi rồi, bà ta cũng đối xử thiệt tình với mọi người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, Trình Nguyên Hoa đau lòng cho bà ta, cũng muốn bà ta có được hạnh phúc.

Bà ta và ông Vinh đều đã cùng nhau trải qua phong ba bão táp, giữa hai người có sự ngăn cách quá sâu, nhưng lại thật sự rất yêu đối phương.

Trịnh Uyển dịu dàng, nhưng cũng cố chấp, bà ta sẽ mang thai đứa bé của ông Vinh, chắc là mối quan hệ giữa hai người đã thay đổi, nên mới có đứa bé này.

Trình Nguyên Hoa trêu chọc làm Trịnh Uyển có chút ngại ngùng, bà ta hơi cúi đầu, so với cô gái nhỏ đang ngồi trước mặt hơn mình mười mấy tuổi, còn ngại ngùng hơn.

Nhưng trong lòng bà ta vô cùng tín nhiệm Trình Nguyên Hoa, cũng không muốn gạt cô chuyện gì.

Rất nhanh Trình Nguyên Hoa từ miệng Trịnh Uyển đều biết đã xảy ra chuyện gì...

Hôm đó, Trịnh Uyển để ông Vinh đưa bà ta đi ăn gì đó ở Tiệm Từ Ký, bà ta đã ăn một lúc năm phần, ăn bù mấy phần cho những năm trước.

Khi đó, bà ta đã chân chính hiểu được câu nói đó của Trình Nguyên Hoa...

Bảo Nhi không ở bên cạnh, mà là ở trong lòng.

Trịnh Uyển hiểu được, Trình Nguyên Hoa nói điều này là vì muốn bà ta buông bỏ, không cần chìm đắm trong chuyện “để Bảo Nhi trở về” mới nói như vậy.

Bà ta đã ăn xong từng phần, tuy rằng rất đau lòng, nhưng cũng chấp nhận...

Bảo Nhi thật sự đi rồi.

Trong đồ ăn của Tiệm Từ Ký có rất nhiều gạo nếp, trước đây bà ta ăn nửa phần cũng thấy ngán, nhưng hôm đó, một mình bà ta đã ăn hết năm phần, cơm tối cũng không ăn thêm được cái gì cả.

Khi đến buổi tối, dạ dày lại đau đến mức run rẩy.

Từ lần đó khi bà ta trở về, thì đã không ở cùng một chỗ với ông Vinh, bà ta nằm ở phòng ngủ chính, ông Vinh thì nằm ở phòng khách.

Giữa hai người họ cách một bức tường, bà ta đau đến rên rỉ một tiếng, ông Vinh lập tức đi vào.

Đã mười hai giờ, nhưng ánh mắt ông Vinh vẫn rất tỉnh táo, nhìn bộ dạng của ông ta, thì biết ông ta còn chưa ngủ.

Thậm chí lúc nào cũng chú ý đến sát vách.

Trước kia cơ thể của Trịnh Uyển có chút không tốt, gần đây tuy được bồi bổ bằng canh Dưỡng sinh, nhưng bà ta mới uống canh Dưỡng sinh trong thời gian ngắn, tất nhiên hiệu quả sẽ không bằng những người khác.

Lần này lại ăn đến năm phần bánh gạo nếp, dạ dày đã bắt đầu kháng nghị.

Bà ta đau đến mức không quan tâm đến chuyện gì nữa, ông Vinh tìm thuốc cho bà ta, lại bắt đầu nấu nước sôi, chăm sóc bà ta hơn một tiếng đồng hồ.

Đợi qua một tiếng, bụng Trịnh Uyển ấm lên, mới đỡ đau.

Ông vinh đứng ở bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn bà ta.

Túi chườm nóng trên bụng Trịnh Uyển, là khi mấy năm trước bà ta bị hành kinh, thì ông Vinh đã mua về, nhiều năm như vậy, ông Vinh vẫn luôn cất giữ.

Từ khi Bảo Nhi đi rồi, bà ta đã không cho ông Vinh sắc mặt tốt.

Giữa hai người, càng không có khoảnh khắc dịu dàng.

Mà năm đó, khi còn Bảo Nhi, tuy ông Vinh rất bận, nhưng hai người tâm ý tương thông, thật sự yêu nhau.

Ông ta vẫn nhớ rõ mọi chuyện của Trịnh Uyển, cũng chú ý mọi thứ liên quan đến Trịnh Uyển.

Khi đến thời gian hành kinh bà ta vô cùng đau, ông Vinh nghĩ hết tất cả biện pháp muốn giúp bà ta giảm đau, túi chườm nóng này là mua vào lúc đó, còn mua rất nhiều đồ, cũng còn trong căn phòng này.

Khi đổi nước trong túi chườm nóng, vào mỗi buổi tối, bụng Trịnh Uyển đều ấm áp, mỗi tiếng ông Vinh sẽ đổi nước cho bà ta, động tĩnh rất nhẹ, không để Trịnh Uyển thức giấc.

Bà ta nghĩ đến quá khứ, khóe mắt cũng ướt.

1.55210 sec| 2391.281 kb