Tân Vũ Ban nghe mà ngây người.
"Tôi chỉ có một yêu câu." Giang Đình Chi nhẹ nhàng liếc về phía nhà bếp: "Ly hôn với Kim Phương Phượng.'
Tân Vũ Bân hoàn toàn ngây ngốc.
Vì chuyện của Tần Uyên mà Tần Nam Kỳ thường xuyên cãi nhau với Kim Phương Phượng, càng không thể hòa hợp với Giang Đình Chị, mỗi lần gặp nhau đều không tránh khỏi va chạm.
Đương nhiên Giang Đình Chi sẽ không để ý đến một đứa trẻ con, nhưng anh cũng không bao giờ tỏ ra vẻ tốt đẹp gì.
Bây giờ vì Tân Nam Kỳ mà bảo ông ta ly hôn với Kim Phương Phượng, từ bao giờ mà tình cảm của họ tốt đến vậy?
Hay là... hai người đã ở bên nhau?
Ánh mắt Tần Vũ Bân nhìn Giang Đình Chi dân trở nên phức tạp và kỳ lạ.
Tiễn Giang Đình Chi đi, tâm trạng Vân Chỉ rất tốt, một mình đi dạo ở vườn hoa sau bệnh viện, đi mệt rồi, cô ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, một bàn tay đưa ra trước mặt cô, trên tay còn câm một chai nước ngọt.
Vân Chỉ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt cười tự cho là thân thiện của Vân San.
Vân San tỏ vẻ lo lắng: "Nghe quả phụ Vương nói em bị xe tông, chị sợ muốn chết, may mà em không sao.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Sao không tông chết luôn đi, con nhóc chết tiệt này may mắn quá rồi.
Vân Chỉ không nói gì, chỉ cười khẩy nhìn Vân San.
Da đầu Vân San tê dại: "Em gái bị đập đầu à?"
Vân Chỉ cam lấy chai nước ngọt, ngửa đầu ừng ực uống gần hết nửa chai, sau đó mới nói: "Tôi không chết nên chị thất vọng lắm phải không?”
"Em nói gì vậy?" Vân San cố tỏ ra bình tĩnh, ngồi xuống ghế dài bên cạnh Vân Chỉ: "Dù sao thì em cũng là em gái chị.'
Vân Chỉ lạnh lùng cười khẩy.
"Em gái, chị thực sự xin lỗi chuyện của ba mẹ Tần." Vân San tỏ vẻ hối lỗi: "Nếu chị phát hiện ra sớm hơn thì tốt rồi."
Vân Chỉ chống một tay lên lưng ghế, những ngón tay trắng nõn gõ nhẹ vào nhau, cười khẩy: "Nếu không phải chị phát hiện ra, họ cũng không vào tù đúng không?”
"Có phải em hiểu lầm chị không?" Vân San càng thêm bất an, chẳng lẽ con nhóc chết tiệt này thực sự trùng sinh sao? Cô ta cố giải thích: "Chuyện ba mẹ Tần vào tù thực sự không liên quan đến chị, nhưng ba mẹ Vân thì khác, nếu không phải tại em thì họ cũng sẽ không ngôi tù."
"Chị đang trách tôi sao?" Vân Chỉ xoay chai nước ngọt trong tay, chất lỏng màu vàng cam va vào thành chai, tạo ra một lớp bong bóng nhỏ li ti, từ từ nổi lên, vỡ tan.
"Sao chị có thể trách em được?" Vân San nắm lấy tay Vân Chỉ, nhẹ nhàng vỗ về, vẻ mặt tươi cười: "Chị chỉ muốn nói, chúng ta là chị em trong nhà, không nên vì những chuyện này mà để bụng."
Vân Chỉ lạnh lùng rút tay vê, đứng dậy, đi đến bên hồ: "Chị lo xa rồi."
Ai mà chẳng biết giả vờ.
'Em gái nói vậy thì chị yên tâm rồi." Vân San câm chai nước ngọt trên ghế đi đến bên Vân Chỉ, chạm vào chai trong tay cô: Sau này có chuyện gì, chỉ cân em nói một câu, chị nhất định sẽ hết lòng ủng hộ."
"Thật sao?" Vân Chỉ từ từ quay mặt lại, cười tươi nhìn cô ta, nói: "Nếu là Giang Phong thì sao?"
Trong lòng Vân San khẽ chùng xuống, rõ ràng là hoảng hốt: "Em, em muốn làm gì?"
"Muốn làm gì chứ?" Vân Chỉ dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài trước ngực, nghiêng đầu cười duyên: "Đứa cháu trai của tôi, không chỉ đẹp trai mà còn rất có năng lực, phụ nữ nào mà chẳng động lòng chứ?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo