Chuong 149:

Vân Chỉ rũ mi, thản nhiên cởi cúc áo, bên trong mặc một chiếc áo lót ren màu đen.

Giang Đình Chi bồn chồn nghiêng người, một tay chống lên ghế, vô thức nắm chặt tay, móng tay cào vào ghế da, phát ra tiếng nhẹ.

Giống như tâm trạng của anh lúc này.

Khóe môi Vân Chỉ hơi nhếch lên, quay người lại, tấm lưng gầy guộc trắng nõn hoàn toàn phơi bày trước mặt Giang Đình Chi, hai bên xương bả vai nhô lên, đường nét uyển chuyển, giống như chú bướm dang cánh bay. Hòn đá va vào ngay dưới xương bướm, thoạt nhìn lại có chút kiều diễm.

Vân Chỉ ngồi xếp bằng, thấy sau lưng không có động tĩnh, cô khẽ lên tiếng: "Có phải dọa anh sợ không?”

Lúc này Giang Đình Chi mới hoàn hồn, anh nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: 'Không có.'

Anh lấy thuốc sát trùng và tăm bông bắt đầu xử lý vết thương: "Cố chịu một chút, hơi đau.'

Tăm bông ướt sũng nhẹ nhàng lau trên lưng, vừa lau vừa thổi, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm người ta đau.

Vân Chỉ không thấy đau, chỉ thấy mát lạnh và nhột. Hai bên vai không nhịn được co lại, Vân Chỉ cắn môi dưới, không để mình cười ra tiếng.

Giang Đình Chi lau xong một lượt, lại lau thêm lượt nữa, lần này cẩn thận hơn, lại gân hơn, mùi hoa hồng trên người Vân Chỉ càng làm anh tâm trí rối bời.

"Kiếp trước em là yêu tinh hoa hông sao?" Giang Đình Chi buột miệng thốt ra.

Vân Chỉ thấy buồn cười, nếu là yêu tinh hoa hồng thì tốt rồi, toàn thân gai nhọn đâm chết các người.

"Thơm không?" Vân Chỉ nói dối mặt không đỏ, tim không đập: "Anh thích hoa hồng nhất mà?”

Giang Đình Chi dừng tay: Vi anh?”

"Ừ.”" Vân Chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Giang Đình Chi: "Em muốn mỗi ngày anh đều vui vẻ."

Ánh mắt Giang Đình Chi lóe lên, im lặng một lúc, nói: "Có em ở đây, anh sẽ vui vẻ."

Vân Chỉ cười lạnh trong lòng, kiếp trước anh cũng nói với Vân San như vậy: "Em vui vẻ thì anh vui vẻ."

"Vân Chỉ" Giang Đình Chi bắt đầu bôi thuốc cho Vân Chỉ, người lại tiến lên một chút, anh giơ hai cánh tay lên, ôm trọn lấy cô, mang theo một chút cầu xin: "Hứa với anh, đừng rời xa anh, được không?” Ngay khoảnh khắc nhận được tin cô xảy ra chuyện, Giang Đình Chi cảm thấy cả thế giới sụp đổ.

Cuối cùng anh cũng nhận ra Vân Chỉ quan trọng với mình như thế nào.

"Được." Vân Chỉ trả lời rất dứt khoát.

Không chút do dự, nhanh đến mức khiến Giang Đình Chi nghỉ ngờ cô đang qua loa với anh: “Anh nói nghiêm túc đấy."

-Em cũng nghiêm túc mà. Vân Chỉ chớp đôi mắt to hỏi Giang Đình Chi: “Anh không tin sao? Hay là em thê?”

"Không cân.' Giang Đình Chi sợ lỡ linh nghiệm thì sao?

Bôi thuốc xong, Giang Đình Chi dọn dẹp đồ đạc, ánh mắt vô thức lướt xuống lưng Vân Chỉ, vòng eo thon thả, chiếc quần lót đen ẩn hiện...

Đột nhiên thấy khô miệng khô lưỡi, Giang Đình Chi liếm môi.

Vân Chỉ nghe rõ tiếng nuốt nước bọt sau lưng, cô cong môi cười khẩy.

"Anh xuống xe trước, em mặc quân áo vào..." Giọng nói có phần vội vàng, không giống như sự thản nhiên thường ngày.

"Đợi đã. Giọng nói ngọt ngào gọi Giang Đình Chi lại.

Giang Đình Chi cứng người, không dám quay đầu lại, vô thức nhìn vào túi ni lông trên tay: “Có chuyện gì?" Vân Chỉ đưa tay kéo lấy vạt áo Giang Đình Chỉ: “Anh, chân em tê, anh xoa bóp cho em được không?”

Giang Đình Chi do dự một chút, không phải là không muốn hầu hạ, mà là sợ mình không kiềm chế được.

Vì vậy, trước khi quay người, anh đã niệm Phật trong lòng mấy lần...

0.96248 sec| 2385.078 kb