Một thời gian dài làm chúa tể một phương, thoái quen ra lệnh, thối quen chỉ cần một ý nghĩ là có thể định đoạt được số mệnh của người khác, đây chính là gọi là uy quyền. người xưa thường nói khi đối diện với vua hay một vị quan lớn, sẽ có một cảm giác sợ hãi mà bản thân không thể kiểm soát được, thật ra là bởi người mà họ đối mặt là người nắm quyền sinh sát trong tay, tự nhiên sẽ hình thành một phong thái không giận mà tự uy.
Ở kiếp trước, Từ Quân Nhiên cũng làm đến chức khá cao, người đứng đầu thành ủy của một tỉnh, một câu nói có ảnh hưởng đến sinh kế của mấy triệu người, tất nhiên uy quyền không nhỏ, lúc này hắn đang trầm tư, khiến cho Kim Thái Nghiên hoảng sợ giống như là hiện tại cô đang đối mặt với cha mình vậy.
Nhìn thấy Từ Quân Nhiên cúi đầu trầm ngâm không nói, Kim Thái Nghiên cho là hắn đang tự hỏi xem mức độ nguy hiểm của hành động lần này:
- Chúng tôi có thể làm tốt công tác bảo vệ, hiện trường nhất định bị phong tỏa, hơn nữa tôi cũng sẽ bảo vệ anh!
Từ Quân Nhiên nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nói:
- Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải đang nghĩ về vấn đề nguy hiểm.
Hắn cũng không phải là loại người không biết suy nghĩ, hắn rất tin tưởng vào năng lực làm việc của Thị cục Giang Châu, có điều hắn đang nhớ lại những tình tiết của vụ án năm đó đã được Lý Đông Viễn và Lý Dật Phong kể lại.
- Tôi biết chuyện này để cậu tham dự sẽ gây nhiều phiền phức cho cậu nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác!
- Kim Thái Nghiên nói với vẻ mặt áy náy.
Từ Quân Nhiên cười cười gật đầu:
- Tôi đồng ý với cô, tôi đi là được rồi chứ!
Hiện giờ trong đầu hắn đang có một ý nghĩ là rốt cuộc tại sao ở kiếp trước hắn chưa từng nghe đến cái tên Kim Thái Nghiên. Phải biết rằng kiếp trước Lý Đông Viễn là do Hô Diên Ngạo Ba đề bạt mà Hô Diên Ngạo Ba lại là một cán bộ cấp cao trong hệ thống pháp luật và chính trị, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là hắn chưa từng được nghe nhắc đến tên của người phụ nữ này từ miệng của Lý Đông Viễn và Lý Dật Phong. Chỉ là hắn vô tình nghe được một chút thông tin từ Nghiêm Đóa Đóa, nói lúc trước đó Lý Đông Viễn đã được bí thư Hô Diên khen ngợi, chính là bởi vì gã đã phá được đội buôn lậu đó, chúng có mối hận rất lớn với bí thư Hô Diên, con gái của bí thư Hô Diên chính là bị đội buôn lậu đó hại biến thành người thực vật
Nghe nói cô gái ấy cũng làm trong ngành cảnh sát, có điều trong khi điều tra phá án đã bị đối phương phát hiện thân phận, nên đã bị bỏ vào bao, ném thẳng xuống sông, đến khi người của công an tìm được cô thì do bị thiếu oxy quá lâu, cô đã bị biến thành người thực vật mãi mãi. Tình hình cụ thể thì Nghiêm Đóa Đóa cũng không được rõ, chỉ là nghe Lý Đông Viễn nhắc đến một lần mà thôi.
Khi Từ Quân Nhiên kết giao với Hô Diên Ngạo Ba cũng không có nghĩ nhiều, dù sao nhìn dáng vẻ của Kim Thái Nghiên cũng không giống là người có thể dính líu đến mấy kẻ buôn lậu, nhưng càng không thể ngờ chuyện này lại là sự thật.
Nếu đã vậy, Từ Quân Nhiên hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng không thể để cho đóa hoa xinh đẹp Kim Thái Nghiên hoa khôi của ngành cảnh sát tàn lụi giống như kiếp trước, hắn phải giúp cô lúc này.
Hắn đang định nói thì đột nhiên có một chủ ý, nếu như Kim Thái Nghiên cũng đã biết sự quan trọng của vụ án này, vậy thì có thể nhân cơ hội này để cô và Hô Diên Ngạo Ba cha con họ nói mấy câu, không chừng có thể mở ra một mối liên kết giữa tư tưởng của họ. Điểm mấu chốt là Hô Diên Ngạo Ba chính là bí thư của ủy ban chính pháp tỉnh, nếu như có được sự ủng hộ của ông ta, việc phá vụ án này và việc bắt giữ sẽ không còn quá khó.
- Cậu đồng ý thật chứ?
Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói vậy, Kim Thái Nghiên vẫn không dám tin, mặc dù cô không nói rõ ràng nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì cũng biết được, nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm, những tên buôn lậu đó là những kẻ giết người không chớp mắt, lỡ may xảy ra chuyện gì, thì không chỉ có mình cô mà còn có cả Từ Quân Nhiên. Thế nhưng Từ Quân Nhiên vẫn đồng ý! Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?
Từ Quân Nhiên cười cười gật đầu:
- Cô đã yêu cầu tôi như vậy, tôi có thể không đồng ý sao?
Khuôn mặt của Kim Thái Nghiên liền đỏ ửng lên, nóng bừng như có lửa thiêu trên đó. Người này có ý gì? Chẳng lẽ hắn ta đồng ý chuyện này là vì mình?
Phụ nữ luôn rất mềm lòng, đối với Kim Thái Nghiên thì cũng gần giống như vậy, vận mệnh làm cho cô ban đầu khinh thường Từ Quân Nhiên, sau đó, là gần hơn, lúc đầu, cô cho rằng hắn chỉ là một tên vô lại muốn tiếp cận cha mình để chạy chức quyền, nhưng sau này thấy được những việc mà Từ Quân Nhiên đã làm, nhất là việc hắn là cô nhi, tất cả đã khiến ấn tượng của cô về hắn thay đổi hoàn toàn. Đối với cô, một người gặp nhiều bất hạnh như vậy khiến cho cô có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Có thể chính là như vậy, mỗi lần cô cần giúp đỡ hắn lại xuất hiện, khiến cho không biết từ lúc nào Kim Thái Nghiên đã vô tri vô giác đặt hắn ở một vị trí rất quan trọng trong lòng mình.
Trong hơn 20 năm sống tên đời, ngoài cha của cô – Hô Diên Ngạo Ba, thì rất hiếm người đàn ông nào có thể khiến cô rung động, công an Thị Cục Giang Châu đều đối đãi với cô như một người đàn ông, còn không thì xem cô như một cấp trên, vốn không hề có cái gọi là tình yêu nam nữ, dù cho là có thì trước sức mạnh của đội trưởng Kim cũng không có ai dám thể hiện ra, còn những người khác đều là vì thân phận con gái Hô Diên Ngạo Ba của cô, nói thẳng ra, một là người ta để ý đến dung mạo của cô hoặc là để ý đến quyền lực trong tay của cha cô.
Chỉ có Từ Quân Nhiên mới đơn giản nghĩ là vì cô là Kim Thái Nghiên.
- Thật xin lỗi, là tôi suy nghĩ không được chu toàn, chuyện lần này rất nguy hiểm, tôi …
Kim Thái Nghiên định nói gì đó nhưng lại thôi
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Làm gì đó, tôi cũng đã đồng ý rồi, cô lại thấy hối hận sao? Đây không giống phong cách của cô!
Kim Thái Nghiên ngạc nhiên:
- Phong cách của tôi? Phong cách của tôi thế nào?
- Tất nhiên là hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang rồi …
Từ Quân Nhiên nói theo bản năng, nhưng hắn chưa có nói xong thì đã thấy Kim Thái Nghiên nhướng mày, trừng mắt nhìn hắn, hắn vội đem nửa câu nói còn dở nuốt lại, giả bộ ho khan mấy tiếng:
- Khụ khụ, à, ý của tôi là cô không phải là loại người không quyết đoán!
Trừng mắt liếc Từ Quân Nhiên một cái, Kim Thái Nghiên tự hỏi xem có phải mình đã nghe nhầm không, những lời mà Từ Quân Nhiên còn chưa có nói nhất định không phải là những câu hay ho gì!
Từ Quân Nhiên cười lớn nói:
- Bao giờ thì làm nhiệm vụ? Tôi chỉ có thể ở lại tỉnh 3 ngày thôi, sau đó phải đi thủ đô.
Kim Thái Nghiên gật đầu:
- Trưa ngày kia, đúng rồi, lát nữa anh hãy đến cục một chút, tôi cần nói với anh mấy chuyện cần chú ý!
Từ Quân Nhiên nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
- Vậy được, sáng mai tôi đến cục tìm cô.
. . .. . .. . .. . .. . .
. . .. . .. . .. . .. . .
Sáng sớm hôm sau, Từ Quân Nhiên theo lời của Kim Thái Nghiên đến cục Công an thành phố Giang Châu để tìm cô, cô đã đứng trước ở cổng để đợi hắn, hai người cùng nhau đi vào thị cục. Tuy nhiên hôm nay, cô không mặc váy mà thay vào đó là bộ đồng phục của cảnh sát, dáng vẻ rất hiện ngang, khiến cho Từ Quân Nhiên vừa gặp cô hôm qua cũng không khỏi choáng váng, đây quả thật là một cú đánh mạnh vào mắt mình khiến cho người ta có chút ngạc nhiên.
- Anh đọc qua một chút đi, đây là tất cả tư liệu cần cho vai diễn của anh.
Kim Thái Nghiên đưa cho hắn một xấp tài liệu hai người bọn họ hiện đang ở trong một căn phòng, mới vừa rồi, khi đi cùng Kim Thái Nghiên, hắn đã thấy cục phó của Thị cục và đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Từ Quân Nhiên gật đầu, nhận lấy tài liệu để đọc, quả nhiên như những điều mà Lý Đông Viễn và Lý Dật Phong từng nói với hắn không có khác lắm đây là một nhóm buôn lậu do một cán bộ cầm đầu, lúc đó ở tỉnh Giang Nam và tỉnh Lĩnh Nam có một nhóm người, đã lấy cớ muốn giúp người sang nước ngoài làm việc, đã đem một số người một lòng muốn ra nước ngoài đổi đời bán sang nước ngoài, hơn nữa, phần lớn các thương phẩm được buôn lậu từ ngoài về, nhiều nhất chính là thuốc lá.
Từ Quân Nhiên biết rõ trong nguyên gốc lịch sử, nếu như mình không xuất hiện, lúc này, hành động của Thị cục Giang Châu sắp thành sẽ thất bại, hành động chuẩn bị suốt mấy tháng bị người ta đoán được, thân phận nội gián của Kim Thái Nghiên bị bại lộ, bị quẳng xuống sông, biến thành người thực vật. Chính chuyện này đã khiến cho Hô Diên Ngạo Ba nổi giận sau đó tự mình đôn đốc vụ án này, còn Lý Đông Viễn là vì điều tra một mắt xích có liên quan ở huyện Võ Đức, sau đó thành công phá được vụ án này, hơn cả là báo dc thù cho Kim Thái Nghiên, đã được Hô Diên Ngạo Ba khen thưởng.
Một lúc sau, Từ Quân Nhiên đóng tài liệu lại, ngẩng lên nhìn Kim Thái Nghiên:
- Theo cô thấy kế hoạch này có thành công được không?
Kim Thái Nghiên ngạc nhiên:
- Có vấn đề sao? Chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi!
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Cô xem này, nơi các cô chặn đầu là bờ sông, một chỗ lớn như vậy, đội cảnh sát hình sự của Thị cục có được bao nhiêu người? Lỡ như đối phương phát hiện ra manh mối gì thì các cô làm sao để đối phó?
Kim Thái Nghiên vẻ mặt ngờ ngàng,Từ Quân Nhiên chau mày nói tiếp:
- Còn nữa, các cô có nghĩ là khoảng cách xa như vậy, hai bên gặp nhau trong một cái thuyền bỏ hoang, khi đó đối phương trở mặt thì chúng ta phải đối phó thế nào?
Từ Quân Nhiên dừng lại một chút, cố cười nói:
- Cô có súng, tôi cũng có, mấy người đó là xã hội đen nước ngoài, chắc cô không nghĩ là bọn họ sẽ vì tôi là một sinh viên của đại học Kinh Hoa mà sẽ nương tay chứ?
Kim Thái Nghiên vô cùng sững sờ, quả thật cô không hề nghĩ đến chuyện này cô trước nay vẫn luôn dũng cảm tiến lên, đối mặt với các ác, với khó khắn, luôn phấn đấu quên mình, không hề để ý đến an nguy của bản thân. Tuy nhiên, đột nhiên Từ Quân Nhiên lại nhắc đên chuyện này, khiến cho Kim Thái Nghiên có chút băn khoăn.
Sở dĩ cô dám to gan như vậy một phần là vì cô yêu thích công việc này, bắt người xấu phục vụ nhân dân, mặt khác là bởi trong tay cô có súng, không hề sợ chuyện đơn thương độc mã, nhưng mà Từ Quân Nhiên đã nhắc cho cô, hôm nay sắp đối mặt là bọn xã hội đen nước ngoài, dù là trong tay có súng cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở ra. Từ Quân Nhiên này chỉ là một thư sinh yếu đuối cho dù là có biết chút võ, nhưng nếu như có đánh nhau thật thì hắn rất có thể sẽ mất mạng.
Sau một hồi lâu, sắc mặt không ngừng thay đổi, Kim Thái Nghiên liền nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Cậu nói xem bây giờ nên làm sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo