- Tôi đang phá án, muốn anh đóng giả đối tượng của tôi!

Lời của Kim Thái Nghiên khiến Từ Quân Nhiên ngoài kinh ngạc cũng chỉ biết cười khổ.

Bất đắc dĩ nhìn gương mặt “anh không đồng ý tôi sẽ cho anh biết tay” của Kim đại mỹ nữ, Từ Quân Nhiên vô lực nói:

- Trước tiên cô có thể nói cho tôi hay không tại sao cô biết tôi ở nhà hàng dân tộc? Sáng nay tôi mới đến thành phố, đại tiểu thư cô tối đã đến tìm tôi, Mạnh Khương tìm chồng cũng không chính xác như vậy.

Lời còn chưa nói hết, Kim Thái Nghiên mặt đỏ bừng, trừng mắt nói:

- Ai Mạnh Khương tìm chồng hả? Từ Quân Nhiên, anh nói chuyện để ý một chút, cẩn thận không tôi coi anh là lưu manh mà bắt lại!

Từ Quân Nhiên vẻ mặt bất đắc dĩ, đây chính là điểm lợi hại của bạo lực cơ quan, người ta chủ động đến tận cửa nhờ mình làm bạn trai, không phải là Mạnh Khương tìm chồng, nhưng mình cũng chỉ nói thật thôi, lại biến thành kẻ lưu manh. Thật là nói người có đạo lý thì là có đạo lý, không đạo lý cũng vẫn là có đạo lý, nói không có đạo lý thì là không có đạo lý, có đạo lý vẫn cứ là không đạo lý.

- Là Trịnh Vũ Thành nói, anh ta đến cục công an chúng tôi bán rượu trắng, vừa đúng lúc gặp tôi.

Thấy Từ Quân Nhiên không nói gì, Kim Thái Nghiên biết nếu như mình không trả lời câu hỏi của hắn, tên này nhất định sẽ không nói chuyện với mình, lúc đầu ở cổng ký túc của cục công an thành phố, cô đã từng lĩnh giáo tính tình cố chấp của Từ Quân Nhiên.

Quả nhiên nghe xong câu trả lời của cô, Từ Quân Nhiên mới gật gật đầu:

- Tôi nói này, nếu như cô thật sự có khả năng tiên tri, sớm đã thành thần tiên rồi, sao còn có thể ở nhân gian mà hại tôi chứ…

- Anh…

Kim Thái Nghiên bực bội, giậm chân một cái, muốn túm lấy Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên vội vàng tránh ra sau, trong lòng bất đắc dĩ, bản thân cũng chả biết làm sao, cứ gặp Kim Thái Nghiên là muốn mở miệng trêu chọc vài câu.

Trừng mắt liếc Từ Quân Nhiên, Kim Thái Nghiên lúc này mới hùng hổ nói:

- Anh nói đi, có giúp tôi hay không?

Nếu không phải mình đang cần giúp đỡ, Kim Thái Nghiên trước tiên chắc chắn sẽ đem cái tên không có việc gì mà cứ lấy mình ra đùa cợt này giam lại dạy dỗ một phen, dù sao thì gần đây cục cũng bắt không ít những tên lưu manh trêu ghẹo phụ nữ. Đến lúc đó, giam Từ Quân Nhiên cùng bọn chúng, xem còn dám hung hăng không.

Nhưng mà nghĩ lại, Kim Thái Nghiên có chút không đành, hắn không phải kiểu người có thể chịu đựng được cơ thể bị hành hạ, quanh năm đọc sách, nghe nói thân thể không tốt. Mình bắt hắn lại, dường như không hợp lý lắm, ngộ nhỡ bị thương ở đâu, không phải là sẽ phải chịu trách nhiệm sao?

Nói đến trách nhiệm, cô không khỏi có chút xấu hổ. Lần trước ở cổng ký túc xá của cô, Từ Quân Nhiên cũng nói sẽ chịu trách với mình. Tuy trách nhiệm đó là sẽ thay cha chăm sóc mình ở bệnh viện, nhưng thú thực, được nghe câu “tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô” từ một người đàn ông, tư vị quả thật không tồi.

Từ Quân Nhiên trợn mắt há mồm nhìn sắc mặt Kim Thái Nghiên không ngừng biến hóa, như phim vậy. Sau hồi lâu mới cười khổ, nhỏ giọng nói:

- Này, cô có thể buông tôi ra không?

Câu nói đánh thức Kim Thái Nghiên còn đang miên man, lúc này mới ngẩng đầu lên, lại phát hiện tay mình không biết từ lúc nào đã túm lấy vai Từ Quân Nhiên.

- Cái kia…

Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên một Kim Thái Nghiên mạnh mẽ, hiếu thắng lại bỗng nhiên có cảm giác bối rối không biết nói gì.

- Không sao, không sao.

Từ Quân Nhiên gật đầu liên tiếp:

- Tôi không chạy đâu, cô yên tâm, Bất kể cô nhờ tôi việc gì, tôi đều đáp ứng còn chưa được sao?

- Hừm…

Kim Thái Nghiên có chút ngượng ngùng buông tay ra, sắc mặt lại ửng đỏ, bất giác kéo xa khoảng cách cùng Từ Quân Nhiên, hai người ngồi lặng yên trên sô pha, không nhìn đối phương, lặng lẽ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, vẫn là Từ Quân Nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng đến cực điểm này, mở miệng hỏi:

- Đội trưởng Kim, rốt cuộc cô muốn tôi giả làm đối tượng của cô để bắt ai? Việc này cũng đâu cần dùng một người bình thường như tôi? Đám đàn ông ở đội hình sự cục công an các cô tùy tiện chọn một người, không phải đều hơn tôi sao?

Nói thật, hắn thật sự hiếu kỳ, ý đồ của Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên đại khái cũng đã rõ, sáng nay sau khi hắn đến nhà hàng Dân tộc, là Trịnh Vũ Thành một tay giúp đỡ sắp xếp ăn uống nghỉ ngơi, cũng biết Trịnh Vũ Thành hôm nay phải đi tới cục ở thành phố Giang Châu lo quan hệ, xem xem có thể hay không đem rượu Võ Đức Giai Tân của nhà máy thị trấn Lý Gia bán ở nhà khách của chi cục thành phố, tốt nhất là có thể trở thành rượu được chỉ định dùng để đãi khách của thành phố, như vậy sẽ thu được lợi nhuận rất lớn. Chỉ là không ngờ, Trịnh Vũ Thành lại dẫn Kim Thái Nghiên đến.

Vốn là việc giúp đỡ cục công an phá án, Từ Quân Nhiên không phản đối, cũng không có ý kiến gì, chỉ là hắn có chút tò mò, Kim Thái Nghiên muốn mình giả làm bạn trai, điều đó cho thấy rằng vụ án này cần hai người đi nằm vùng. Nhưng việc giả làm bạn trai thì người đàn ông nào chả làm được, càng không thể nói là đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố cái khác không có, khí huyết bừng bừng, cảnh sát có khả năng chiến đấu cũng không ít, tại sao Kim Thái Nghiên lại muốn kéo mình vào?

Kim Thái Nghiên nghe vậy cười cười vẻ bất đắc dĩ, tỏ ý xin lỗi Từ Quân Nhiên:

- Thực ra tôi cũng hết cách rồi, nếu như anh không đến thành phố, tôi cũng đã nghĩ qua có đi tìm Triệu Phù Sinh nhờ đóng làm du học sinh hay không.

- Triệu Phù Sinh? Du học sinh?

Từ Quân Nhiên càng thêm nghi hoặc, không hiểu nổi.

Kim Thái Nghiên thở dài một hơi, mới từ từ kể chân tướng cho Từ Quân Nhiên.

Khởi nguồn của chuyện này là từ nửa năm trước, nguyên nhân là do triển khai toàn diện cuộc cải cách mở cửa, nước nhà bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài, Trung Hoa bế quan tỏa cảng bao nhiêu năm, bỗng nhiên có liên hệ với thế giới bên ngoài, rất nhiều người cảm thấy thế giới bên ngoài thật đẹp, tục ngữ nói rất đúng, hòa thượng ở ngoài biết niệm kinh, trăng bên ngoài to hơn trăng của ta. Vậy nên, cả Trung Hoa bùng lên trào lưu xuất ngoại, bất kể là ai, chỉ cần có con đường ra nước ngoài, đều liều mạng giành lấy tấm vé đi đến thiên đường ngoại quốc.

Từ Quân Nhiên cũng biết chuyện này, nói thật thì, xu hướng xuất ngoại rất thịnh hành vào những năm tám mươi, lúc đó, cho dù không ít người đã tốt nghiệp đại học cũng vẫn khát vọng được ra bên ngoài học hỏi, rất nhiều đồ của nước ngoài bấy giờ quả thực tiên tiến hơn trong nước rất nhiều. Ít nhất Từ Quân Nhiên cũng biết, những người thành công ở các ngành nghề sau này, lúc đầu đều đã du học ở nước ngoài về. Tất nhiên, cũng không ít người lựa chọn ở lại nước ngoài, từ góc độ của họ, khoảng cách giữa trong và ngoài nước là rất lớn.

Từ Quân Nhiên sở dĩ hiểu rõ như vậy là vì ở ký túc cũng có người xuất ngoại rồi, lão tứ Tưởng Anh Vũ sau khi tốt nghiệp đại học, được cử đi du học. Người thương nhân thành công mà Từ Quân Nhiên gọi là bác Tứ này là một trong số những người lựa chọn ở lại nước ngoài.

Phải nói rằng, so sánh lớp du học sinh của những năm tám mươi và sau này, ưu điểm lớn nhất chính là chịu thương chịu khó, không ngừng phấn đấu. Những người này cho dù là ở lại nước ngoài hay về nước, trên con đường lập nghiệp sau này, đều đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc. Nhưng Từ Quân Nhiên nhớ mang máng, Trung Hoa bây giờ dường như chưa có chuyện du học tự túc. Chuyện này phải đến giữa những năm tám mươi mới có.

Mà Kim Thái Nghiên nói với hắn chuyện này, lại làm Từ Quân Nhiên lập tức hứng thú.

Một năm gần đây, cục công an thành phố Giang Châu liên tiếp nhận được báo cáo, một nhóm trong thành phố lấy cớ giúp đỡ xuất ngoại, lừa tiền lừa sắc. Người này nói có thể giúp cá nhân xuất ngoại, phạm vi là khắp các nơi trên thế giới, không ít người bị lừa tiền bán sang nước ngoài lao động khổ sai, còn có các cô gái thậm chí bị lừa gạt thân thể, quan trọng nhất là, bọn chúng hành sự rất kín đáo bí mật. Bởi vì chính phủ không cho phép xuất ngoại tư nhân, nên bọn chúng thường liên hệ thành một chuỗi, có lúc thậm chí địa điểm gặp mặt người bị hại cũng phải quyết định tạm thời, hơn nữa năng lực phản kích rất mạnh, nếu thấy tình hình không ổn, ngay lập tức huỷ bỏ hẹn gặp. Kế hoạch vây bắt của cục công an thành phố đã thực hiện mấy lần nhưng đều không thành công.

Mãi đến cuối cùng, Kim Thái Nghiên mới nghĩ ra một cách. Đầu tiên cô sẽ thông qua một người bị hại do công an thành phố giám sát và chỉ huy, liên hệ được với tổ chức lừa đảo, nói rằng mình muốn giúp bạn trai làm thủ tục xuất ngoại, hi vọng có thể gặp được bọn chúng.

Nhóm lừa đảo sau mấy lần thăm dò, cuối cùng cũng đồng ý gặp Kim Thái Nghiên. Nhưng bỗng nhiên đề nghị muốn gặp bạn trai cô, điều này quả đúng là làm khó cho Kim Thái Nghiên và lãnh đạo cục, phải biết rằng lúc đầu bọn họ phá án, nói rằng bạn trai Kim Thái Nghiên là sinh viên đại học, học ngoại ngữ. Nhưng tìm cả tỉnh cũng không có người phù hợp yêu cầu. Sinh viên thời này cũng thật cao giá mà, tuy là tỉnh Giang Châu có mấy trường cao học, nhưng những sinh viên đó không biết ngoại ngữ. Có biết thì cũng không dùng được, chưa nói là đấu trí đấu sức cùng tội phạm, e rằng chỉ gặp tội phạm đã lòi đuôi cáo rồi.

Bởi vậy Kim Thái Nghiên khi nghe Trịnh Vũ Thành nói Từ Quân Nhiên cũng ở thành phố, nhanh trí một chút bỗng nhớ ra Từ Quân Nhiên tốt nghiệp đại học Kinh Hoa. Lúc này mới mở miệng nhờ Từ Quân Nhiên đóng giả làm bạn trai cô, hi vọng có thể bắt được đám tội phạm kia.

Từ Quân Nhiên sắc mặt bình tĩnh, nghe hết lời kể của Kim Thái Nghiên, không kìm được mà hỏi:

- Tôi nói này đội trưởng Kim, việc này cũng đơn giản mà, các cô nếu đã đại khái biết được phạm vi hoạt động của bọn chúng, trực tiếp điểu tra rồi bắt người không phải xong sao, cớ gì lại phiền phức như vậy?

Kim Thái Nghiên cười khổ:

- Sự việc đâu có đơn giản như anh nghĩ, chúng tôi nghi ngờ, nhóm người này không chỉ lợi dụng xuất ngoại đơn giản như vậy, bọn chúng có khả năng là một đường dây buôn lậu bí mật, đầu cơ trục lợi chỉ là phụ, chủ yếu là buôn lậu thương phẩm từ nước ngoài vào trong nước.

- Cái gì? Buôn lậu!

Từ Quân Nhiên thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, sắc mặt lập tức trở nên trầm trọng.

Hắn rất rõ, thời điểm năm 1982, tỉnh Giang nam phá một vụ án quan trọng, cũng chính là vụ án mà Lý Đông Viễn được Hô Diên Ngạo Ba khen ngợi, trùng hợp là một vụ án buôn lậu!

Hơn nữa, nhóm người này không chỉ buôn lậu người, mà còn cả thuốc lá!

Trong đầu nhanh chóng nhớ lại một vài chi tiết Lý Đông Viễn nói với mình năm đó, Từ Quân Nhiên biết, cơ hội để mình lập công đã tới!

0.12496 sec| 2432.063 kb