Sở Văn Thiên cũng biết, Từ Quân Nhiên đã nói với mình chuyện này, tất nhiên là hy vọng chuyện này ồn ào càng lớn càng tốt, nhưng anh ta vẫn không yên lòng hỏi một câu:

- Chuyện này, không ảnh hưởng đến chú chứ?

Anh ta không thèm để ý đến sống chết của Tần Quốc Đồng, hoặc là nói, phản ứng của thành phố Toàn Châu vốn không trong phạm vi cân nhắc của Sở Văn Thiên, phóng viên lúc này, có chút lo lắng, đặc biệt là phóng viên của truyền thông Trung Ương, thân phận của truyền thông Quốc Tự Hào Thủ đô khiến anh ta biết rất rõ, cán bộ cấp văn phòng địa phương tầm thường vốn không đủ gây sợ hãi.

Vua không có vương miện, cũng không phải gọi không. Tuy nói rằng truyền thông lúc này không có sự khoa trương không ngừng của truyền thông sau này, nhưng công phu giết người của bút đao, không yếu chút nào.

Từ Quân Nhiên cười cười:

- Có thể có quan hệ gì với em chứ, em mấy ngày nay phải đi thủ đô xử lý công việc, đến lúc đó anh đến phỏng vấn huyện em, trực tiếp tìm bí thư huyện ủy Dương là được…

Sở Văn Thiên gật gật đầu:

- Yên tâm đi, nhưng trước tiên anh phải chào hỏi bộ tuyên truyền của tỉnh chú đã, việc lần trước, ồn ào không nhỏ.

Từ Quân Nhiên cũng biết, Tôn Tĩnh Vân lần trước gặp chuyện không may ở huyện Võ Đức, chắc chắn cũng kinh động đến lãnh đạo tòa soạn, mà lần này sở dĩ hắn để Sở văn Thiên đến phỏng vấn, cũng không chỉ có ý định để anh ta đưa tin về vụ án điển hình của Tần Quốc Đồng. Dù sao một khi truyền thông Trung Ương để ý đến, dưới sự chú ý của dư luận, Từ Quân Nhiên cũng không tin, còn có người dám bảo vệ Tần Quốc Đồng!

Để điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên ngồi xuống ghế salon xoa đầu, chuyện của huyện Võ Đức đến mức độ này, đã có thể gần đi đến kết thúc rồi, bước tiếp theo mình phải suy tính, làm thế nào quảng bá sản phẩm trong huyện ra ngoài, Từ Quân Nhiên không quan tâm lúc nào đều cảm thấy, cán bộ biết đấu tranh không phải cán bộ tốt, vì người hao tốn quá nhiều tinh lực vào chuyện đấu đá, sẽ không có tâm tư phát triển kinh tế và mưu cầu phúc lợi vì người dân.

Ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Dương Duy Thiên cao hứng đi vào.

- Bí thư, ngài đã trở lại.

Từ Quân Nhiên thấy Dương Duy Thiên đi vào, vội đứng lên chào hỏi ông.

Biểu hiện của Dương Duy Thiên lúc này được gọi đường làm quan mở rộng, dù sao đối thủ của mình nay sứt đầu mẻ tránh thậm chí còn có khả năng mất chức, huyện Võ Đức không còn lực lượng có thể ngăn cản bước phát triển kinh tế của mình, tin vui này sao có thể không làm Dương Duy Thiên vui được.

Khoát khoát tay, Dương Duy Thiên bảo Từ Quân Nhiên ngồi xuống, cười nói:

- Tiểu Từ, sao rồi? Đại hội cán bộ hôm nay, cậu có ý kiến gì không?

Một lãnh đạo tốt, không chỉ giỏi về việc cân nhắc người, còn phải giỏi về việc dùng người, đạo lý giống như vậy, người lãnh đạo không nhất thiết phải có tài năng phi thường toàn diện, nhưng nhất định phải giỏi về việc kiên nhẫn lắng nghe ý kiến nhiều mặt, nếu không sẽ không có cách tiến xa hơn trên con đường làm quan.

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Xem ra Thành ủy đã ra quyết định đánh bại phần tử hủ bại rồi!

Hắn không nói quá nhiều, dù sao bên trong chuyện này chắc chắn dính đến ván cờ của lãnh đạo Thành ủy, mình không cần thiết phải dính vào. Từ Quân Nhiên thấy được, cho dù là Trương Kính Mẫn hay là Chu Dật Quần, đều không có quan hệ với mình, nhất là vị chủ tịch thành phố rất giỏi về việc “lĩnh hội” ý của cấp trên Chu Dật Quần kia, kẻ trước mặt vui vẻ, sau lưng đâm một đao như vậy, lần này Từ Quân Nhiên nhớ kỹ ông ta rồi. Nếu không phải Dương Duy Thiên bảo vệ bản thân, chỉ sợ vị chủ tịch thành phố Chu này cũng đã dựa vào việc xử lý mình để mua vui cho Hạ Thu Thực rồi.

Loại người này, lúc dùng đến ngươi thì ngươi là tâm phúc của ông ta, lúc không cần dùng đến ngươi, hoặc lúc phải dựa vào việc bán đứng người khác để đoạt được lợi ích cho bản thân, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Dương Duy Thiên cũng biết, có nhiều thứ không nói trên đài, hắn bình tĩnh lại, nói với Từ Quân Nhiên:

- Cậu chuẩn bị một chút, tôi nghĩ qua rồi, đề nghị của chính phủ bên kia chưa phù hợp, công xã trấn Lý gia có con đường phát triển của công xã trấn Lý gia, Tần gia Trại có phương hướng phát triển của Tần gia Trại, chúng ta không thể làm lớn, như ong vỡ tổ đều làm việc giống nhau, như vậy một khi xảy ra việc ngoài ý muốn, liền trở nên vô ích.

Từ Quân Nhiên gật đầu, đồng ý, trong lòng hắn hiểu rõ, trong lời nói của Dương Duy Thiên hàm nghĩa rõ ràng cho thấy là đang nói, hắn đã cự tuyệt cách gộp hai công xã thành một khu công nghiệp của bên chính phủ. Tàn gia Trại chỉ là một hai cái xưởng nhỏ cũ nát đến cực điểm, gộp vào với công xã trấn Lý gia, chẳng phải là quá có lợi cho bọn họ sao?

Hơn nữa Từ Quân Nhiên đã bàn bạc qua với Dương Duy Thiên, trên con đường sửa chữa của trấn Lý gia, mục đích là để họ dựa vào tài nguyên than đá, phát triển kinh tế. Có những chuẩn bị này rồi, cũng không khó phủ định cách nghĩ lúc đầu Tần Quốc Đồng đưa ra vì muốn hái trái đào của Từ Quân Nhiên.

Phải thừa nhận, Dương Duy Thiên làm việc rất hợp đạo, tuy vừa mới bắt đầu phát triển kinh tế, hắn đã thấy được thứ lâu dài rồi.

Từ Quân Nhiên biết, rất nhiều nơi của Trung Quốc sau này, cũng vì làm lớn mà phát triển cùng một loại hình doanh nghiệp, kết quả cuối cùng một khi doanh nghiệp loại hình này xuất hiện vấn đề, toàn bộ khu kinh tế đều rơi vào thung lũng, giáo huấn như thế quá nhiều rồi, Từ Quân Nhiên vốn còn muốn nhắc nhở Dương Duy Thiên, không ngờ ông ta đã có dự định của riêng mình rồi.

- Bí thư, vậy ý của ngài là, không có ý làm khu công nghiệp?

Từ Quân Nhiên nhìn Dương Duy Thiên, dò hỏi.

Dương Duy Thiên khoát khoát tay:

- Làm! Nhất định phải làm! Nhưng không phải hợp tác, mà là công xã Lý gia các cậu làm một mình, làm một khu công nghiệp loại nhỏ, trong huyện có chính sách giúp đỡ, giống như nhà nước làm mấy đặc khu vùng duyên hải vậy, chỉ có điều chúng ta không gọi là đặc khu.

Ông ta có cách nghĩ này, dù sao Từ Quân Nhiên lúc đó miêu tả tiền cảnh phát triển khu công nghiệp, nhưng lại khiến Dương Duy Thiên kích động không ngừng, nay đã không có Tần Quốc Đồng ngăn cản, trong lòng Dương Duy Thiên chính là càng nhanh chóng muốn thực hiện lý tưởng to lớn kia, ông hy vọng trong tay mình, phát triển huyện Võ Đức thành huyện mạnh về kinh tế trong toàn bộ thành phố Toàn Châu.

Dừng một chút, Dương Duy Thiên bỗng nói:

- Mặt khác, tôi cân nhắc một chút, định khôi phục văn phòng ở Thủ đô của chúng ta, cậu cảm thấy thế nào?

- Cái gì?

Từ Quân Nhiên ngẩn người, hơi kinh ngạc nhìn Dương Duy Thiên, lặp lại:

- Mở lại văn phòng ở Thủ đô?

Dương Duy Thiên gật gật đầu:

- Đúng, huyện chúng ta trước kia có văn phòng ở Thủ đô, chỉ có điều sau này thời kỳ vận động mười năm bị đóng lại, đoạn thời gian gần đây tôi vẫn luôn cân nhắc chuyện này, tốc độ phát triển trong huyện rất không tồi, tôi cảm thấy nhất định phải thành lập bộ ngành này lại, thế nào? Có hứng thú làm chủ nhiệm đầu tiên của văn phòng ở Thủ đô không?

Sắc mặt Từ Quân Nhiên không thay đổi, trong lòng bỗng hơi xúc động, xem ra, Dương Duy Thiên quả nhiên là càng già càng lão luyện thông minh đến cực điểm.

Lịch sử bắt nguồn của Văn phòng ở Thủ đô ở Trung Quốc khá lâu dài, từ cổ đại đã có nơi đã đóng giữ bộ ngành chuyên xử lý công việc của Trung Ương, sau khi dựng nước, những đơn vị như văn phòng ở thủ đô, văn phòng ở tỉnh như nấm mọc sau cơn mưa xuất hiện ở khắp nơi, tuy phần lớn đều đóng cửa trong thời kì vận động mười năm, nhưng sau khi cải cách mở cửa năm 78, vài bộ ngành lại dần bắt đầu xuất hiện lại, thậm chí Từ Quân Nhiên còn nhớ rõ, kiếp trước còn có một quyển tiểu thuyết, chuyên miêu tả về văn phòng ở Thủ đô.

Chỉ có điều, trong mấy tác phẩm văn học đó, văn phòng ở thủ đô bị yêu ma hóa, trong tiểu thuyết chủ nhiệm của văn phòng ở thủ đô đều là nhân vật lớn mánh khóe lên tận trời, mỗi ngày vó ngựa không ngừng tiếp đãi lãnh đạo, ngày thường chơi với toàn dân nhà giàu học rộng không qua lại với dân thường. Nhưng trên thực tế Từ Quân Nhiên lại biết, chủ nhiệm văn phòng ở thủ đô của huyện cấp một, phần lớn đều là người bình thường, số lần và thời gian tiếp đãi lãnh đạo cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều dùng để xử lý các loại việc, kể cả doanh nghiệp trong huyện đến thủ đô tìm hạng mục hợp tác xảy ra vấn đề, đến thủ đô khám bệnh không có tiền trở về nhà, tìm công việc bị người khác lừa mất tiền, còn có vài việc tra xét, cũng chính là “duy trì ổn định”.

Có thể biết nhiều thứ như vậy, là vì lúc Từ Quân Nhiên làm thư kí của chủ tịch thành phố, xuất thân từ văn phòng ở thủ đô, hắn rất hiểu những thứ ở văn phòng ở Thủ đô, cho dù là lãnh đạo đơn vị gì, phần lớn thời gian đều là ở đơn vị của mình, vốn không thể có quá nhiều lãnh đạo không có việc chạy đến thủ đô.

Dùng lời nói của thư ký mà nói, chức năng của văn phòng ở thủ đô thực ra chính là một liên hai tiếp ba giúp đỡ. Một liên, là liên hệ với người địa phương ở thủ đô, từ tướng quân đến học giả, thậm chí cả ca sĩ, đều có chỗ cần dùng; hai tiếp, một là tiếp đãi lãnh đạo, hai là tiếp đãi viếng thăm, tiếp đãi đưa quần chúng ghé thăm trở về; ba giúp đỡ là tìm kiếm thương gia đến đầu tư, cung cấp tin tức, phục vụ công nhân viên đển thủ đô.

Đây mới thực sự là văn phòng ở thủ đô, mà không phải sự tồn tại của loại giống bộ ngành thần bí trong tiểu thuyết.

Giờ này khắc này Dương Duy Thiên bỗng muốn để mình làm chủ nhiệm của văn phòng ở thủ đô của huyện Võ Đức, Từ Quân Nhiên bỗng hiểu ra nhiều việc, xem ra, Dương Duy Thiên chắc lại chịu áp lực gì từ phía trên, nói cách khác, có người không muốn thấy mình sống an nhàn ở huyện Võ Đức đây.

Lông mày nhẹ giãn ra, Từ Quân Nhiên bất động thanh sắc gật gật đầu:

- Tôi nghe theo sự sắp xếp của bí thư…

Dương Duy Thiên nghe được lời nói của Từ Quân Nhiên, thở dài một hơi:

- Tôi hy vọng, cậu có thể hiểu cho tôi.

Từ Quân Nhiên cười cười, thể hiện sự cảm kích nói:

- Bí thư, ngài có thể bảo vệ tôi như vậy, tôi đã rất cảm kích rồi. Ngài yên tâm, lần này tôi đi Thủ đô coi như đến trạm kế tiếp trước, ngoài làm việc, thuận đường ngắm cảnh, đợi qua Tết âm lịch, tôi liền đi Thủ đô làm chủ nhiệm văn phòng ở thủ đô.

Dương Duy Thiên không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vỗ vai Từ Quân Nhiên, rất nhiều chuyện, cũng không phải một mình ông có thể quyết định, có thể làm đến nước này, đã là cực hạn của ông ta rồi.

Từ Quân Nhiên cũng biết, Dương Duy Thiên vì giúp mình, phải chịu áp lực rất lớn, ít nhất hắn hiểu, Chu Dật Quần đối với hành vi không triệt để đóng băng mình của Dương Duy Thiên, nhất định là rất không vừa lòng.

Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không lo lắng, bản thân đối với chuyện này cũng đã sớm có chuẩn bị, cùng lắm thì đến trường Đảng ngồi ngốc nửa năm, đợi ngọn gió nghiêm trị qua đi, Chu Đức Lượng điều chỉnh qua, sau khi điều chỉnh triệt để hoàn toàn ủy ban tỉnh Giang Nam, bản thân có thể đường hoàng trở lại tỉnh Giang Nam.

Hoặc là, đến lúc đó, bản thân hoàn toàn có thể đổi một nơi khác tung hoành.

Bình tĩnh xem xét, Từ Quân Nhiên đối với những thứ bản thân làm ra ở công xã trấn Lý gia, cũng không để ý, loại đồ chiến tích này, là con người tạo ra, chỉ cần mình còn, sẽ có thành tích. Thực sự khiến bản thân để ý, là cái danh hiệu người tìm kiếm cải cách. Nói không khoa trương, chỉ cần công xã trấn Lý gia phát triển, Từ Quân Nhiên được thủ trưởng cao nhất tán thưởng là người đi đầu khai thác cải cách mở cửa liền triệt để nhàn hạ rồi, vì hắn tìm tòi, khiến cho công xã trấn Lý gia xóa đói giảm nghèo, vậy rất có ý nghĩa, tính chính xác của cải cách mở cửa được nghiệm chứng trong tay Từ Quân Nhiên.

Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý!

Thực tế Từ Quân Nhiên đã chứng minh được tính tất yếu của cải cách mở cửa.

Cho nên, Từ Quân Nhiên mới có thể bình thản chịu đựng gian khổ đối với việc gây khó dễ của Chu Dật Quần thậm chí là Hạ Thu thực. Vì hắn biết, chỉ cần công xã trấn Lý gia phát triển không ngừng, vậy thì địa vị của mình sẽ vững như bàn thạch, dù sẽ gặp một chút trắc trở, nhưng cuối cùng rồi sẽ có được thành tựu.

Cũng chính vì đạo lý đó. Từ Quân Nhiên mới nói với Dương Duy Thiên, đợi việc ở Thủ đô xử lý xong, hắn sẽ đến làm chủ nhiệm của văn phòng ở Thủ đô.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần danh tiếng của công xã trấn Lý gia triệt để khai hỏa trên cả nước, Từ Quân Nhiên mới có thể yên ổn tiếp tục ở lại quan trường. Hơn nữa hắn cũng hiểu. Tuy mình ở tỉnh Giang Nam làm không ít chuyện. Kết không ít bạn, nhưng đắc tội cũng không ít người, làm chuyện không tốt sau này sẽ chịu thiệt, dù sao mình nay mới chỉ là phó bí thư Đảng ủy công xã. Mà thế cục ở Giang Nam phức tạp, thế lực khắp nơi đan xen, cho dù bí thư Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Hô Diên Ba Ngạo cố bảo vệ mình, cũng là ngoài tầm tay, cho nên còn không bằng tạm thời tránh mũi nhọn kỳ phong mới tốt.

Trong lòng Từ Quân Nhiên đã có tính toán. Nếu Chu Đức Lượng không phải không hài lòng với bộ trưởng Tổ chức tỉnh ủy và tổng bí thư tỉnh ủy, đối với ông ta người đứng đầu tỉnh ủy, có suy nghĩ muốn kiến nghị điều chỉnh ủy ban tỉnh Giang Nam với Trung Ương, vậy thì thế lực các nơi của Trung Ương, thậm chí thủ trưởng tối cao, có ý mượn cơ hội này, phân chia thế lực vẫn luôn rắc rối phức tạp của tỉnh Giang Nam ra không?

Cái mông quyết định cái đầu. Người ở vị trí khác nhau, góc độ cân nhắc vấn đề cũng không giống nhau, đây cũng là cách nói ý thức quyết. Tuy Từ Quân Nhiên không biết cách nghĩ thực sự của nhân vật lớn cấp trên, nhưng từ trước khi hắn trùng sinh đã hiểu được rất nhiều tư liệu đều có thể phân tích ra. Trong thời gian mấy năm qua, Trung Ương đối với lực lượng phe phái địa phương, đã tiến hành điều chỉnh trên phạm vi lớn, ít nhất sau thập niên 90, ấn ký của lực lượng phe phái địa phương ở Trung Quốc dường như biến mất. Kết quả hành động của cán bộ quy mô lớn là lãnh đạo có thân phận thâm căn cố đế, không thể không một lần nữa đối mặt với hoàn cảnh, một lần nữa bồi dưỡng lực lượng của mình. Họ còn giữ nguyên lực lượng của mình, nhưng đã qua sự xếp hàng lựa chọn lãnh đạo mới.

Quyền lực của Đảng ủy là chi phối cán bộ. Toàn bộ dựa vào một tay lung lạc lòng người, nếu không phải điều chỉnh cán bộ nhiều lần. Ai có thể dựa vào ngươi.

Cho nên Từ Quân Nhiên mới bình tĩnh, cho dù là Tôn Chấn An hay là Chu Đức Lượng, đều sẽ mượn cơ hội điều chỉnh tỉnh Giang Nam, làm mưu đồ lớn.

Lúc đó, chắc sẽ có cơ hội cho mình.

Chỉ có điều trước đó, có vài việc phải chấm dứt.

. . .. . .. . .. . .

. . .. . .. . .. . .

- Cậu nói cái gì?

Ngồi trong phòng lớn của nhà hàng Dân Tộc, vẻ mặt Lưu Bân kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên trước mặt, sắc mặt tái nhợt.

Lúc này Từ Quân Nhiên lại có thể bình thàn ngồi đối diện Lưu Bân, nâng ly rượu lên uống cạn một hơi, thản nhiên nói:

- Anh Lưu, anh cảm thấy, loại chuyện này tôi có thể tùy tiện nói lung tung sao?

Lưu Bân lắc đầu một hồi rồi cười khổ, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ nói:

- Người anh em, tin tức này của cậu, có phần khiến tôi kinh ngạc rồi.

Từ Quân Nhiên nhìn biểu cảm của Lưu Bân, khẽ mỉm cười lạnh nhạt như trước nói:

- Anh Lưu, nói thật, tôi cũng là suy đoán mà thôi, anh xem bộ dạng hôm nay của anh em anh một chút, tôi sao có thể có chứng cứ chứ? Hơn nữa, cho dù tôi có chứng cứ, anh có cho rằng sẽ có người tin sao? Cho nên sáng nay vừa đến tỉnh thành, liền đi tìm anh Lưu luôn.

Lưu Bân trầm mặc không nói gì, quan trọng là tin tức Từ Quân Nhiên vừa mới nói với ông, khiến ông giật mình.

Phó chủ tịch tỉnh thường vụ Hạ Thu Thực!

Đối với vị phó chủ tịch tỉnh Hạ này, Lưu Bân cũng không xa lạ gì, với tư cách trong chính phủ tỉnh Giang Nam Đảng ủy gần nhất với Chu Đức Lượng, Hạ Thu Thực thỉnh thoảng sẽ xuát hiện trong phòng làm việc của bí thư, mà quan hệ với Lưu Bân, tất nhiên cũng không tồi, thậm chí hai người còn ngẫu nhiên có thể ngồi cùng nhau tâm sự. Nhưng Lưu Bân dù nghĩ thế nào, cũng không ngờ tới, vị chủ tịch tỉnh Hạ này, đoạn thời gian trước đã khiến dư luận tỉnh thành xôn xao thiếu chút nữa dẫn đến màn độc thủ phía sau rung động cả thường ủy.

Nhưng sáng nay Từ Quân Nhiên đến tỉnh thành liền gọi điện cho Lưu Bân, hẹn ông ta đến gặp mặt ở nhà hàng Dân Tộc, mở miệng liền nói với mình, màn độc thủ gài bẫy phía sau lần trước ở thường ủy tỉnh ủy rất có thể là do Hạ Thu Thực.

Phản ứng đầu tiên khi Lưu Bân nghe được tin này là cho rằng Từ Quân Nhiên đang nói đùa với mình, nhưng lập tức thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Quân Nhiên, hơn nữa không biết vì sao mình bỗng có cảm giác, khiến Lưu Bân nuốt lại những lời phản bác đến bên miệng rồi trở lại.

Giống như Từ Quân Nhiên, dù chỉ là suy đoán, hắn cũng không có chứng cứ. Nhưng vì suy đoán lung tung, mới càng khiến người ta bán tín bán nghi.

Có một số việc, chỉ cần nghĩ cẩn thận, liền có thể có chút dấu vết. nếu nói trước đây Từ Quân Nhiên không mở miệng nói với mình, Lưu Bân cũng không muốn nói đến những thứ này, nhưng sau khi Từ Quân Nhiên nói ra, trong lòng Lưu Bân, thoáng cái liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Đầu tiên, dám có bản lĩnh tính toán mấy người Tỉnh ủy thường ủy, địa vị tuyệt đối không dưới đám người Chu Đức Lượng, nói trắng ra là, không có xung đột lợi ích lớn như vậy, cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng cách thức như vậy đảo loạn đại hội Tỉnh ủy thường ủy, điềm này Lưu Bân tin rằng, không chỉ bản thân mình, ngay cả đám người bí thư Chu và chủ tich tỉnh Tôn tỉnh trưởng cũng biết rõ, độc thủ phía sau màn, vốn chính là một trong những Tỉnh ủy thường ủy kia.

Còn nữa, người phía sau màn độc thủ này, đã có bản lĩnh tiêu diệt vị Hồ Hưu Tài – cục trưởng Hồ cục quản lý hành chính, vậy đã nói rõ lực lượng của anh ta trong tỉnh không nhỏ. Người như vậy, giống như sói đói ngồi chờ giữa đêm tối, không biết lúc nào sẽ lộ ra nanh vuốt của mình, nói thật, Lưu Bân cũng không cho rằng việc này coi như đã xong, vì ông ta biết, cho dù là bí thư tỉnh ủy Chu Đức Lượng hay là chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An, lại hoặc là phó bí thư Tỉnh ủy Trần Sở Lâm, đều đang tìm người này, tuy nói Tỉnh ủy thường ủy có mười một người, nhưng trừ họ ra, ai cũng không dám tin, cũng không ai dám dễ dàng kết luận là người nào, dù sao chuyện này quan hệ quá lớn, một khi làm ầm lên, tuyệt đối là địa chấn lớn của giới chính trị tỉnh Giang Nam.

Dưới tình huống như vậy, Lưu Bân đột nhiên cảm giác được, Từ Quân Nhiên nói dường như có chút đạo lý.

Chỉ có điều, ông ta có chút không hiểu là, vì sao người Từ Quân Nhiên tìm đầu tiên lại là mình, chẳng nhẽ hắn không biết, lần trước mình vì việc Hồ Hữu Tài, đã bị bí thư Chu lạnh nhạt một thời gian, thậm chí ngay cả không ít trường hợp quan trọng cũng không dẫn theo mình đi dự. Bây giờ văn phòng Tỉnh ủy đều đồn đãi, mình thư ký bậcnhất của tỉnh ủy phải đi Mạch Thành rồi.

Trầm mặc một lúc, Lưu Bân mở miệng hỏi Từ Quân Nhiên:

- Chẳng lẽ cậu không biết, ngày tháng gần đây tôi sống không tốt sao?

Từ Quân Nhiên nở nụ cười, gật đầu nói:

- Tôi tất nhiên là biết, hơn nữa tôi còn biết, bây giờ văn phòng Tỉnh ủy đang đồn, anh Lưu sắp bị điều đến cục quản lý hành chính làm phó cục trưởng, sao, tôi nói không sai chứ?

Lưu bân cười khổ gật gật đầu:

- Đúng vậy, tinh tức của cậu rất chính xác.

Từ Quân Nhiên cũng lơ đễnh, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, nhắm nửa con mắt, giống như đang thưởng thức tư vị rượu ngon, cuối cùng nhìn Lưu Bân nói:

- Nhưng tôi tin tưởng, Bí thư Chu còn tín nhiệm anh, Mãnh lão phu tử không phải nói rồi sao? Thiên tướng hàng đại nhậm vu tư nhân, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt…

Lưu Bân sững sờ, sao ông ta không nghĩ đến, Từ Quân Nhiên lại có thể hiểu tình cảnh của mình như vậy, hơn nữa nghe ngữ khí cùng thần thái của hắn, giống như đối với tình cảnh của mình hôm nay, Từ Quân Nhiên cũng không có dáng vẻ lo lắng gì, ngược lại cho rằng đây là cơ hội của mình.

- Quân Nhiên, cậu thật sự nghĩ vậy sao?

Lưu Liễu nhìn Từ Quân Nhiên, chăm chú hỏi, trong ngữ khí cũng có nhiều chân thành hơn. Lòng dạ cùng tính tình ông vốn không để lộ chân tình như vậy, thật ra thời gian gần đây vì sự việc lần trước, quen thấy tình người ấm lạnh, thậm chí đối với những người cung kính với ông, người ngày thường tự nhận là anh em, lúc này tránh ông ta giống như trốn ôn thần không kịp hơn nữa thái độ một mực ôn hòa của Chu Đức Lượng, khiến Lưu Bân tự tin trầm ổn có chút mất tự tin.

Lúc này Từ Quân Nhiên bỗng ném ra luận điệu như vậy, Lưu Bân giống như chết đuối vó được cây cỏ cứu mạng, thoáng cái thấy được ánh sáng hy vọng.

0.52844 sec| 2494.195 kb