Con người cả một đời này, có người trở thành mặt ngoài, có người trở thành mặt trong, đều là vì thời thế mà thành.

Dương Duy Thiên tất nhiên là người mặt ngoài, Từ Quân Nhiên vì hắn làm ra mặt như vậy.

- Dương bí thư, công tác của trấn Lý gia chúng tôi, chính quyền thành ủy hết sức coi trọng, tôi thấy ngài có thể báo với lãnh đạo thành phố một chút.

Từ Quân Nhiên chậm rãi nói, lại khiến cho Dương Duy Thiên sững sờ, lập tức hiểu được, Từ Quân Nhiên đây là đang hy vọng giúp mình một tay, để thành ủy nhúng tay vào sắp xếp chức vụ ở công xã trấn Lý gia. Suy cho cùng cho dù nói thế nào, công xã trấn Lý gia bây giờ hỗn loạn như vậy, vì lời khen ngợi của thủ tướng Nam Tuần, đã trở thành khu vực thí điểm cải cách mở rộng. lãnh đạo chính quyền thành phố, bao gồm bí thư thành ủy Trương Kính Mẫn cùng chủ tịch thành phố Chu Dật Quần, cũng xem trọng công tác công xã trấn Lý gia, nếu không mấy chục ngàn tiền tài trợ sao dễ dàng xoay như thế.

Gật gật đầu, Dương Duy Thiên nói:

- Vậy được rồi, hôm nay cậu không cần về bên phía trấn Lý gia, chín giờ sáng mai, cậu cùng tôi vào thành phố, tôi phải đến báo cáo công việc với lãnh đạo thành ủy.

Lãnh đạo thành ủy mà ông ta nói, tất nhiên là chủ tịch thành phố, phó bí thư thành ủy Chu Dật Quần.

Từ Quân Nhiên đồng ý, hắn hiểu rõ, mục đích Dương Duy Thiên đưa hắn đi cùng, là để nói đến kế hoạch phát triển công xã trấn Lý gia với Chu Dật Quần.

Nghĩ một chút, Dương Duy Thiên cầm điện thoại lên, gọi điện đến văn phòng chính phủ ngay trước mặt Từ Quân Nhiên, sau một hồi trao đổi, ông ta để điện thoại xuống nói với Từ Quân Nhiên:

- Chủ tịch thành phố sẽ chờ chúng ta ở Tòa Thị Chính, ngày mai chúng ta qua đó là được.

Nói xong, Dương Duy Thiên gọi Tiêu Hồng Hoa vào.

- Tiểu Tiêu, cậu liên lạc với lão Vương một chút, tám rưỡi sáng mai bảo anh ta chuẩn bị một chút, đưa tôi cùng bí thư Từ vào thành phố, cậu không cần đi theo.

Lời của Dương Duy Thiên khiến Tiêu Hồng Hoa sững sờ, lập tức gật đầu:

- Được ạ, bí thứ, tôi lập tức thông báo cho anh ta.

Tiêu Hồng Hoa cũng là người thông minh, vẫn đi theo Dương Duy Thiên từ ngày đến huyện Võ Đức, anh ta biết nguyên nhân Dương Duy Thiên không mang theo mình vào thành phố. Dù sao dựa theo quy định bên trên, chỉ có cán bộ cấp thứ trưởng mới có thể mang theo thư kí, dù là lãnh đạo trong thành phố, thông thường chỉ có nhân viên phục vụ chuyên môn trong văn phòng, còn lãnh đạo cấp huyện. Bình thường dùng thư kí ở địa bàn của mình thì không sao. Nhưng lúc báo cáo công việc với cấp trên còn mang theo thư kí, lại có ý khoe mẽ.

Cho nên đối với việc này anh ta không có ý kiến gì, không ghi hận gì đó giống mấy người có lòng dạ hẹp hòi, anh ta cũng biết lợi ích của bản thân có liên quan với Dương Duy Thiên. Chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, Tiêu Hồng Hoa thấy rõ, bí thư Dương gặp khó khăn, rất bị động ở trong huyện, lúc này nếu như Từ Quân Nhiên có thể giúp bí thư Dương giải quyết vấn đề. Vậy đối với Tiêu Hồng Hoa mà nói, cũng là một việc tốt, anh ta biết, Từ Quân Nhiên đề cập qua với bí thư Dương, để mình đến công xã trấn Lý gia làm phó bí thư đảng ủy.

Từ Quân Nhiên cũng đứng dậy cáo từ, hắn phải trở về nghỉ ngơi một chút.

Sau khi rời trụ sở lớn của huyện, hắn trước tiên đến bưu điện gọi điện thoại cho bên phía công xã trấn Lý gia, để Phùng Hồng Trình hôm nay tạm quản lý công việc của công xã tiếp điện thoại.

- Bí thư Từ, anh trở lại rồi.

Điện thoại vừa được tiếp. Phùng Hồng Trình lo lắng hỏi.

Từ Quân Nhiên nhướng mày:

- Sao vậy? Bí thư Phùng.

Nở nụ cười khổ, Phùng Hồng Trình nói:

- Trong huyện có chuyện, bí thư Từ nghe chưa?

Anh ta cũng biết rõ, dựa theo tính cách của Từ Quân Nhiên, trở về nhất định đi báo cáo công việc huyện ủy trước tiên. Về vấn đề công xã trấn Lý gia, tin rằng bây giờ Từ Quân Nhiên chắc đã biết rồi.

Từ Quân Nhiên gật gật đầu, an ủi Phùng Hồng Trình:

- Lão Phùng, anh không cần lo lắng. chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của công xã chúng ta, ngày mai tôi sẽ vào thành phố cùng bí thư Dương.

Bây giờ hắn cần Phùng Hồng Trình quản lý mọi việc ở công xã thay. Đương nhiên sẽ không nói lời làm nản lòng, ngược lại phải trấn an Phùng Hồng Trình, để Phùng Hồng Trình yên tâm.

Quả nhiên, vừa nghe Từ Quân Nhiên nói sẽ vào thành phố cùng Dương Duy Thiên, Phùng Hồng Trình không khỏi thở dài một hơi, dù sao nếu bí thư huyện ủy tự ra mặt nói vấn đề của bí thư Đảng ủy công xã, trong thành phố chắc sẽ tôn trọng ý kiến của Dương Duy Thiên, hơn nữa còn có người tin cẩn Từ Quân Nhiên, mọi người đều hiểu rõ, lãnh đạo trong thành phố hết sức coi trọng Từ Quân Nhiên, có hắn nói giúp, mình có thể nắm chắc được chức vụ bí thư Đảng ủy công xã đến tám chín phần.

- Bí thư Từ, tôi nhất định làm tốt việc của công xã.

Phùng Hồng Trình tuy không tiếp xúc nhiều với Từ Quân Nhiên, nhưng lại nhìn ra được cách làm người của người bí thư trẻ tuổi này, Từ Quân Nhiên luôn rất nghiêm túc làm việc, chỉ sợ là cán bộ không cùng đường với mình, chỉ cần người kia có thể làm tốt công việc, Từ Quân Nhiên sẽ coi trọng đối phương như vậy, tối thiểu đoạn thời gian ở công xã trấn Lý gia, với vài cán bộ quan hệ rất gần với Tần Quốc Đồng, Từ Quân Nhiên đều dành cho họ những việc quan trọng. vì thế bản thân mình chỉ cần nghiêm túc làm tốt việc ở công xã, Từ Quân Nhiên chắc chắc sẽ ủng hộ mình, chỉ cần hắn chịu giúp, vị trí chánh khoa này, nói không chừng mình vẫn còn cơ hội.

Từ Quân Nhiên gật gật đầu:

- Cần phải đẩy nhanh tiến độ xây dựng nhà máy văn phòng phẩm, nhưng phải chú ý một điểm, tôi ở tỉnh đã cùng lãnh đạo của phòng công nghiệp máy móc và nhà máy chế tạo máy móc hàng đầu trao đổi một chút rồi, họ đồng ý giúp chúng ta xây dựng một nhà máy cắt graphite.

Trong lòng Phùng Hồng Trình giật mình, ngay lập tức có cái nhìn mới về năng lực của Từ Quân Nhiên.

Chênh lệch giữa thành phố và nông thôn những năm tám mươi cực lớn, không chỉ thể hiện ở mức sống cùng thu nhập của người dân, ít nhất một cán bộ ở nông thôn, lúc đối mặt với cán bộ thành phố, sẽ không tự chủ được cảm thấy cấp bậc của người ta cao hơn mình.

Từ Quân Nhiên vậy mà có thể kéo sức ảnh hưởng của bản thân đến trong tỉnh, điều này khiến Phùng Hồng Trình có một nhận định với năng lực của hắn, tối thiểu nhất, so với bản thân, hoặc khác so với rất nhiều người trong huyện, tuyệt đối không ai dám khi dễ.

Cục diện hôm nay, rất nhiều người đều nhìn thấy được, một đám lãnh đạo cầm đầu của Tần Quốc Đồng trong huyện, chính là dự định thừa dịp Nghiêm Vọng Tung nghỉ hưu, Dương Duy Thiên vẫn chưa hoàn toàn nắm được mọi chuyện của huyện trong tay, đến công xã trấn Lý gia hái đào, một khi công xã trấn Lý gia làm ra được những thành tích kinh tế tập thể này, sẽ trở thành chiến tích của họ. Loại chuyện này trong chốn quan trường thường gặp, hoặc nói là, đối với nhiều người mà nói, mưu cầu cuộc sống ổn định vốn là bản năng của con người.

Trong khoảng thời gian này, Lý Càn Khôn bị điều đi, Phùng Hồng Trình tạm thời quản lý công việc của công xã, trong huyện không ngừng truyền đi tình hình giao chiến giữa bí thư và chủ tịch huyện trong cuộc họp thường ủy, điều này khiến không ít tâm tư của mọi người linh hoạt lên, trong những người này bao gồm cả cấp dưới cũ của Lý Càn Khôn, còn có những người của Tần Quốc Đồng lúc trước kia sẽ đến làm thân với lãnh đạo. Tuy họ trong công xã không có hành động lớn, nhưng đối với nhiều chuyện, cũng bắt đầu trong nóng ngoài lạnh.

Giờ khắc này, nghe được lời nói của Từ Quân Nhiên, Phùng Hồng Trình có chút may mắn, cũng may bản thân nghe lời khuyên của vợ Hồng Nhan Hân, không lựa chọn dựa vào một vị thường ủy huyện ủy không ngừng lôi kéo, nếu không một khi Từ Quân Nhiên trở về phát hiện ra, làm không tốt vị bí thư Từ thủ đoạn cao siêu này, sẽ ra tay với mình.

Phùng Hồng Trình không quên được, việc anh em Trình Hồng Phát bị Từ Quân Nhiên nhổ cỏ tận gốc, ai cũng biết, trong bệnh viện, Từ Quân Nhiên lừa được Trình Hồng Đạt. Nếu không Trình Hồng Đạt lúc đó cũng là trưởng cục công an, điên rồi mới dám ngay trước mặt bí thư huyện ủy, vu oan hãm hại nhân vật lớn của Thủ đô, còn không phải vì Từ Quân Nhiên ở một bên quấy rối khiến anh ta mất hết lý trí.

- Bí thư Từ yên tâm, tôi nhất định sẽ đốc thúc họ chuẩn bị tốt, đẩy nhanh xây dựng nhà xưởng.

Phùng Hồng Trình vội nói.

Từ Quân Nhiên lại dặn dò thêm vài câu, lúc này mới cúp điện thoại. hắn cũng tin tưởng, bây giờ Lý gia Trấn bên kia nhất định là lòng người hoang mang, mọi người đều đang đợi quyết định của thành ủy, mà việc mình phải làm, chính là nhanh chóng giúp đỡ Dương Duy Thiên ổn định đại cục, sau đó lại ra tay xử lý mấy kẻ muốn đục nước béo cò kia.

Sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên cùng Dương Duy Thiên ngồi xe Jeep vào thành phố, cả đường lắc lư hướng về phành phố Toàn Châu.

Ngồi trong xe, Từ Quân Nhiên đưa cho Dương Duy Thiên một xấp tư liệu, đây là hắn thức đêm viết ra, chủ yếu là những điểm chính về sự phát triển kinh tế của công xã trấn Lý gia, Từ Quân Nhiên trước đây còn cẩn thận cân nhắc qua, nếu muốn đả động lãnh đạo thành ủy, nhất định phải lấy ra được một vài thứ thực hiện được, nếu không tất cả chỉ là nói suông, người ta cũng không thể chủ động ủng hộ mình được.

Tiếp nhận bản thảo Từ Quân Nhiên đưa cho mình, Dương Duy Thiên xem cẩn thận, chỉ chốc lát sau lông mày liền nhăn lại thành chữ Xuyên, sau một hồi mới nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói:

- Tiểu tử cậu, lá gan thật sự không nhỏ.

Từ Quân Nhiên cười hắc hắc:

- Đây không phải là thủ trưởng nói sao? Muốn mở cửa, bước đến kiến thiết.

Dương Duy Thiên gật gật đầu:

- Nói không sai, chúng ta đã lãng phí mấy chục năm, nếu không nắm chặt, sẽ có lỗi với người dân.

Ông ta cũng là người cực kỳ thông minh, tuy trong bản kế hoạch này của Từ Quân Nhiên có không ít thứ đối với tình hình hiện tại, chỉ là cái lợi trước mắt, nhưng tình hình hiện tại không cho phép ông ta chần chờ, phải biết rằng huyện Võ Đức đặc biệt là công xã trấn Lý gia thật sự quá nghèo, thậm chí mỗi năm phải nhờ vào lương thực cứu tế của nhà nước mới có thể vượt qua được khó khăn. Cuộc sống như vậy Dương Duy Thiên sớm không chịu nổi rồi, bị người khác đối xử lạnh nhạt, điều này khiến cho Dương Duy Thiên tâm cao khí ngạo, trong lòng nén một cổ lửa giận, muốn bộc phát ra ngoài!

Bây giờ Từ Quân Nhiên cho ông ta hy vọng, một hy vọng có thể khiến cho công xã trấn Lý gia thậm chí toàn bộ huyện Võ Đức thoát khỏi cảnh nghèo khó, Dương Duy Thiên nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này. Kinh tế tập thể ở công xã trấn Lý gia là một thí nghiệm, một khi kết quả thí nghiệm cho thấy kinh tế tập thể có thể mang lại lợi ích cho huyện Võ Đức, Dương Duy Thiên sẽ không chút do dự bắt đầu mở rộng hình thức phát triển này ở toàn huyện, nhanh chóng khiến huyện Võ Đức trở nên giàu có.

Dường như ông ta giống Từ Quân Nhiên, đã lãng phí quá nhiều thời gian cùng cơ hội rồi, bây giờ không thể do dự nữa.

0.15161 sec| 2432.313 kb