Đối với Từ Quân Nhiên, thật ra, hắn cũng không để ý cho lắm với những tranh đấu trong huyện, một mặt là vì theo hắn nghĩ, những tranh đấu trong huyện chẳng qua chỉ là một đám người tranh giành lợi ích cho riêng mình rồi làm ra những chuyện khôi hài mà thôi. Một mặt khác là vì Từ Quân Nhiên cảm thấy, sức ảnh hưởng của những tranh đấu này với trấn Lý gia không lớn. Suy nghĩ của Từ Quân Nhiên là muốn phát triển hợp tác xã trấn Lý gia, tích lũy vốn liếng nguyên thủy, sau đó chờ đợi thời cơ biến trấn Lý gia thành con rồng đi đầu, kéo theo sự phát triển kinh tế của cả huyện Võ Đức.

Đúng ra, đối với những điều chỉnh nhân sự ở trấn Lý gia, Từ Quân Nhiên cho rằng, chỉ cần Dương Duy Thiên có thể thông qua bổ nhiệm Phùng Hồng Trình, những việc còn lại đều dễ làm. Dù sao, vào lúc này, sức ảnh hưởng của Đảng ủy rất lớn, nếu Bí thư Đảng ủy đã gật đầu chắc chắn có thể thông suốt ở cấp cơ sở.

Thế nhưng, những suy đoán của Từ Quân Nhiên đã sai, xem ra, sức ảnh hưởng của Dương Duy Thiên trong huyện không lớn như hắn tưởng tượng.

Sau khi nói vài câu với Đồ Văn Dũng, Từ Quân Nhiên lòng nóng như lửa đốt. Hắn biết, kế hoạch của mình đã hơi lệch hướng, nếu không thể mau chóng cứu vãn cục diện, chỉ sợ, nếu làm không tốt sẽ trở thành công dã tràng, xây dựng cơ đồ cho người khác.

- Anh Đồ, anh giúp em chú ý tin tức, em đi trước đây.

Từ Quân Nhiên nói với Đồ Văn Dũng.

Đồ Văn Dũng gật đầu:

- Yên tâm đi, tôi đã có tính toán rồi.

Anh ta cũng hiểu, mình là người của Nghiêm Vọng Tung cũng xem như cùng một phe với Từ Quân Nhiên. Nếu Từ Quân Nhiên và Dương Duy Thiên có thể chiếm thế thượng phong ở huyện ủy, chắc chắn anh ta sẽ có nhiều điểm lợi. Nhưng nếu người của Tần Quốc Đồng chiếm thế thượng phong, anh ta sẽ thành ăn không ngồi rồi.

Đưa đồ đến nhà Nghiêm Vọng Tung, Từ Quân Nhiên lại vội vàng chạy tới chỗ làm việc của Dương Duy Thiên.

Tiêu Hồng Hoa đang nghe chép gì đó, thấy Từ Quân Nhiên tới, hai người khách khí nói vài câu, Từ Quân Nhiên liền mở miệng hỏi:

- Anh Tiêu, tôi muốn gặp bí thư Dương.

Tiêu Hồng Hoa cũng biết tình hình hiện nay nên vội nói:

- Tôi phải báo cáo đã, bí thư Dương đang gọi điện thoại.

Một lát sau, cậu ta quay ra, Dương Duy Thiên bảo Từ Quân Nhiên đi vào.

Từ Quân Nhiên gật đầu bước vào phòng làm việc của Dương Duy Thiên.

- Bí thư Dương, tôi đã về, chuyện trên tỉnh đã làm xong.

Lần này, Từ Quân Nhiên đi đi về về trong vòng chưa đến một tuần, có thể nói là vô cùng thần tốc. Dù sao, vừa đàm phán chuyện máy móc, lại vừa huy động mối quan hệ, nếu đổi lại là người khác, có khi, mười ngày nửa tháng cũng không xong.

- Tiểu Từ làm việc, tôi rất yên tâm, ngồi trước đi đã.

Dương Duy Thiên mỉm cười nói, tuy nhiên Từ Quân Nhiên lại nhận ra sự mệt mỏi trong mắt anh ta. Xem ra trong khoảng thời gian này, huyện ủy Võ Đức không yên bình như bên ngoài tưởng tượng.

Tuy nhiên Từ Quân Nhiên là người thông minh, dĩ nhiên hắn sẽ không chủ động nhắc đến điều này, mà chỉ làm theo lời Dương Duy Thiên nói, ngồi xuống ghế salon đối diện.

Dương Duy Thiên thấy thế liền lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ. Người này mọi thứ đều tốt, chỉ có điều hắn quá thông mình, khiến người ta cảm thấy hắn không giống một thanh niên mới đi làm, mà giống một người đã tham gia chính trị nhiều năm.

- Về lúc nào vậy?

Dương Duy Thiên rời khỏi bàn làm việc, bước đến ngồi xuống bên cạnh Từ Quân Nhiên.

- Vừa xong, liền vội vàng báo cáo mọi việc với anh.

Từ Quân Nhiên không hề nói đến chuyện trấn Lý gia mà chỉ nói đến chuyện lên tỉnh.

Dương Duy Thiên gật đầu:

- Máy móc đàm phán tốt chứ?

Từ Quân Nhiên mỉm cười, đem kết quả thương lượng giữa mình và Vương Vĩ Đạt nói cho Dương Duy Thiên nghe. Khi Dương Duy Thiên ngay đến việc nhà máy số một ở tỉnh đồng ý bán máy cắt đá graphit cho trấn Lý gia với một nửa giá thì vui đến mức vỗ đùi đen đét, bật cười ha hả. Đối với anh ta, đây là một chiến tích tuyệt vời. Dù sao, nhà máy theo chế độ sở hữu tập thể đầu tiên ở huyện Võ Đức, chuyện này nói ra cũng đáng mặt ở thành phố Toàn Châu.

Sau đó, Từ Quân Nhiên cũng bảo, mình đã nhờ người quen ở Cục công nghiệp hỗ trợ tìm nguồn tiêu thụ. Khi đó, một khi đá graphit được tạo ra cũng không cần lo lắng về lợi ích và hiệu quả sẽ không tốt.

Dương Duy Thiên gật đầu:

- Chuyện này đã làm xong, cậu có công lớn đây. Tôi ghi nhận công lao này cho cậu.

Từ Quân Nhiên mỉm cười nhưng cũng không đem chuyện này để vào trong lòng. Đối với hắn, đây mới chỉ là bắt đầu. Dì sao, trên người có trí nhớ và kinh nghiệm đi trước thời đại mấy chục năm, nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được thì hắn không xứng với hai chữ “trọng sinh”.

- Việc của cậu đã làm xong, tôi lại phải xin lỗi cậu.

Dương Duy Thiên cười khổ nói với Từ Quân Nhiên.

Lông mày Từ Quân Nhiên bỗng nhướng lên khi nghe Dương Duy Thiên nói những lời này. Hắn biết, Dương Duy Thiên muốn nói với mình về chuyện chức vụ.

Dương Duy Thiên là một người rất kiệm lời, ít khi nói lời vô ích, cũng không thích những cán bộ hay hô khẩu hiệu mà không biết làm thật. Đây cũng là lý do vì sao quan hệ giữa anh ta và Tần Quốc Đồng không thể thân thiết hơn. Nếu không, căn cứ vào tình hình Dương Duy Thiên chịu sự áp chế của Nghiêm Vọng Tung, anh ta đã sớm phải liên kết với Tần Quốc Đồng mới đùng. Nhưng hết lần này đến lần khác, Dương Duy Thiên cực kỳ bất mãn trước hành động khoe khoang, khoác lác của Tần Quốc Đồng, quan hệ của hai người luôn không tốt. Ngay cả khi Tần Quốc Đồng làm chủ tịch huyện, Dương Duy Thiên là bí thư huyện ủy, tình hình vẫn vậy.

Từ Quân Nhiên là người thông minh, dĩ nhiên hắn biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nghe lời Dương Duy Thiên nói, hắn nhìn đối phương, chậm rãi hỏi:

- Bí thư, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Duy Thiên thở dài, gật đầu nói:

- Việc bổ nhiệm Lý Càn Khôn rất thuận lợi, nhưng vấn đề ứng cử viên ở hợp tác xã của cậu là, chủ tịch phản đối. Y cho rằng, nếu trấn Lý gia muốn tiến hành một số hạng mục quan trọng, cần phái một cán bộ có kinh nghiệm tới đảm nhiệm chức vụ.

Từ Quân Nhiên nhướng mày. Hắn nhận ra thâm ý sâu xa trong lời nói của Dương Duy Thiên. Thứ nhất là về vấn đề nhân sự cho chức vụ mới ở trấn Lý gia, lực lượng phản đối chủ yếu là chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng. Thứ hai là Tần Quốc Đồng đã có người muốn đề cử, hoặc nói rằng y cũng có dã tâm nhúng tay vào trấn Lý gia.

- Bí thư, ý của chủ tịch huyện là?

Từ Quân Nhiên hỏi không biểu cảm.

Biểu cảm trên mặt Dương Duy Thiên bỗng trở nên âm trầm, lạnh nhạt nói:

- Còn thế nào nữa? Y muốn giành phần hơn.

Có thể khiến một bí thư huyện ủy nói như vậy trước mặt cấp dưới, Từ Quân Nhiên hiểu rằng, có lẽ Dương Duy Thiên đã chịu thua thiệt không nhỏ trước mặt thường vụ huyện ủy.

Quả nhiên, lời kết tiếp của Dương Duy Thiên khiến sắc mặt Từ Quân Nhiên càng trở nên âm trầm.

- Tôi đề nghị để đồng chí Phùng Hồng Trình đảm nhiệm chức vụ bí thư Đảng ủy trấn Lý gia, nhưng chủ tịch Tần phản đối. Y cho rằng, hiện nay Phùng Hồng Trình kiêm nhiệm chức vụ Ủy viên tổ chức và Ủy viên kỷ luật, thân phận phức tạp. Chức vụ này nên do phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Phong Huống đảm nhiệm.

Một câu ngắn ngủn của Dương Duy Thiên khiến Từ Quân Nhiên thay đổi sắc mặt.

Phong Huống làm bí thư Đảng ủy trấn Lý gia?

Trong đầu Từ Quân Nhiên như có sét đánh ầm ầm, hắn trầm giọng nói:

- Không được! Tuyệt đối không được!

Nói đùa hay sao, nếu Phong Huống là người đứng đầu trấn Lý gia, những việc tiếp theo của hắn phải làm sao? Dưới sự lãnh đạo của y, mọi công lao sẽ biến thành chiến tích của Phong Huống và Tần Quốc Đồng. Bảo Từ Quân Nhiên dọn đường cho người khác, có chết hắn cũng không làm. Đây không phải là vấn đề tranh quyền đoạt lợi, đây là vấn đề nguyên tắc bất cứ ai cũng không thể thỏa hiệp.

Dương Duy Thiên hiểu rõ suy nghĩ của Từ Quân Nhiên nên gật đầu nói:

- Chuyện này vẫn còn đang giằng co, tình hình trong buổi họp rất căng thẳng.

Dừng lại một chút, hắn liền bất đắc dĩ nói:

- Hết cách rồi, hiện nay Ủy viên thường vụ, không ai có thể thuyết phục được ai.

Tuy không nói rõ ràng, nhưng Từ Quân Nhiên đoán được, hiện nay, sức mạnh của Dương Duy Thiên không đủ, không thể giải quyết dứt khoát như Nghiêm Vọng Tung trước đây. Trước mặt thường vụ huyện ủy, nhiều chuyện đều bị cản trở, thậm chí còn bị Tần Quốc Đồng áp chế. Tuy anh ta có thể dùng thân phận của bí thư huyện ủy để chấn áp mọi người, nhưng vấn đề là không thể làm vậy trong thời gian dài. Nếu thời gian kéo dài, rất dễ tổn hại đến uy tín của anh ta ở huyện ủy.

Từ Quân Nhiên do dự trong giây lát rồi nhìn về phía Dương Duy Thiên:

- Bí thư, không có cách khác sao?

Dương Duy Thiên lắc đầu cười khổ:

- Nếu có cách khác thì cũng không phải giằng co nhau lâu như vậy. Tôi đã làm việc với mấy thường vụ huyện ủy, nhưng ý kiến của mọi người, ôi trời…

Nói xong, Dương Duy Thiên thở dài, thần sắc có chút ảm đảm. Rõ ràng, anh ta không vui trước việc lời nói của mình không có giá trị như Nghiêm Vọng Tung.

Từ Quân Nhiên suy nghĩ rồi khẽ cắn môi nói:

- Nếu không, để đồng chí Phùng Hồng Trình đảm nhiệm chức vụ bí thư Đảng ủy thì sao?

Dương Duy Thiên sững sờ. Đúng ra, anh ta đã từng thảo luận chuyện này với Từ Quân Nhiên một lần, khi đó, Lý Càn Khôn tới Cục tài chính huyện, sau đó để Phùng Hồng Trình đảm nhiệm chức vụ bí thư Đảng ủy trấn Lý gia. Còn các chức vụ khác, lúc đầu định để hợp tác xã tự quyết định, điều này thuận tiện cho sự phát triển về sau. Tuy nhiên, lúc ấy, Từ Quân Nhiên vẫn còn băn khoăn. Dù sao, lãnh đạo trong huyện không thể từ bỏ một nơi có tiền đồ như vậy, tất cả đều là người của Dương Duy Thiên, chắc chắn sẽ có người phản đối.

Nhưng khi đó, Dương Duy Thiên cho rằng mình có thể nắm được cục diện của thường vụ huyện ủy, nên cuối cùng vẫn từ chối đề nghị của Từ Quân Nhiên. Hiện nay mới thấy, suy nghĩ của Từ Quân Nhiên mới đúng.

Lúc này, Từ Quân Nhiên lại đưa ra ý kiến của mình.

Sắc mặt của Dương Duy Thiên có chút khó chịu, dù sao chuyện này cũng đồng nghĩa với sự thỏa hiệp với thường vụ huyện ủy.

Từ Quân Nhiên quan sát biểu cảm của Dương Duy Thiên, biết rõ giờ khắc này mình đang ở trong một trạng thái hết sức phức tạp. Dù sao, mất mặt trước mặt cấp dưới luôn không thoải mái. Huống hồ, đây lại là một cách thừa nhận thất bại.

Đôi khi con người là vậy, biết rõ cái gì là tốt nhất, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thể đưa ra kết luận vì vấn đề thể diện.

Ngay lúc này đây, chỉ cần một người đưa ra một bậc thang cho cấp trên, thân là cấp dưới, trước mặt lãnh đạo cần phải biết hy sinh.

Cấp dưới thông mình luôn khiến lãnh đạo thỏa mãn.

0.16981 sec| 2432.883 kb