Có người nói rằng, khi đối mặt với các câu hỏi của lãnh đạo thì cách tốt nhất đó là không nói gì.

Thực ra, điều này nghĩ kĩ thì cũng không đúng. Bởi vì lãnh đạo đã hỏi rồi, như vậy có nghĩa là lãnh đạo hi vọng sẽ được nghe một đáp án từ bạn. Cần biết rằng lãnh đạo cũng chỉ là người bình thường. Mặc dù họ ngồi ở vị trí cao, nhưng mà vấn đề chính là ở đó. Bởi vì ngồi ở vị trí cao cho nên khi lãnh đạo muốn nghe được những lời nói thật là điều rất khó. Những lúc thế này thì cách duy nhất đó là thông qua việc hỏi cấp dưới của mình để biết được cấp dưới đang nghĩ gì.

Cứ như vậy sẽ xuất hiện một vấn đề. Mục đích lãnh đạo hỏi cấp dưới của mình đó là hi vọng có thể nghe được những lời nói thật. Nhưng mà những cán bộ ở cơ sở đó lại có một cái tật đó là chỉ để cho lãnh đạo biết những việc mà bọn họ muốn cho biết, sau đó tìm cách ngăn chặn để cho lãnh đạo không thể biết được những việc mà bọn họ không muốn cho biết. Cứ như vậy sẽ tạo thành một hiện trạng, đó là cấp trên muốn tìm hiểu tình hình thực tế, nhưng cấp dưới lại chỉ lựa chọn một số tình hình để báo cáo. Có điều, những việc này không phải do lãnh đạo quyết định họ có muốn biết hay không, mà là do các cán bộ cấp dưới lựa chọn giúp lãnh đạo. Lãnh đạo đa phần sẽ bị động đối với tình hình đang diễn ra.

Thật giống với Hô Diên Ngạo Ba, một cán bộ cấp cao ra ngoài là có ngay một đoàn xe hầu hạ. Muốn tìm tìm hiểu tình hình thực tế căn bản là không thể nào.

Cho nên ông chỉ còn một sự lựa chọn đó là sắp xếp một số người để đi tìm hiểu tình hình ở địa phương.

Ví dụ như hôm nay Hô Diên Ngạo Ba hỏi Từ Quân Nhiên, cố ý nhắc tới 24 năm lịch sử đương nhiên là hi vọng có thể lấy lịch sử để làm gương.

Còn câu trả lời của Từ Quân Nhiên cũng rất có ý nghĩa. Từ Quân Nhiên cố ý nhắc đến lịch sử nhà Minh, ngụ ý muốn nói với Hô Diên Ngạo Ba rằng, cái gọi là sử sách đó là do người thắng cuộc viết nên.

Mặc dù cả hai người không có ý rõ ràng là đang trực tiếp trao đổi ý kiến, nhưng ngầm bên trong đó là đang trao đổi thông tin với nhau.

Tiêu điểm của sự việc tập trung ở chỗ trước khi Hô Diên Ngạo Ba hỏi Từ Quân Nhiên về tình hình công việc ở huyện Võ Đức, muốn thăm dò tất cả những việc mà Hợp tác xã trấn Lý gia đang tiến hành hiện nay, cùng với sự xuất hiện một số sự chia rẽ trong công việc của huyện Võ Đức. Tất cả Từ Quân Nhiên đều đã ngầm ám thị cho Hô Diên Ngạo Ba, nếu không thì cũng báo cáo trực tiếp cho y. Hô Diên Ngạo Ba muốn cho Từ Quân Nhiên đọc nhiều sách lịch sử đương nhiên là muốn cho hắn học được một số sự giáo huấn trong lịch sử, không cần phải gánh vác tất cả mọi việc vì người khác. Còn câu trả lời của Từ Quân Nhiên cũng rất đơn giản. Hắn lấy lịch sử nhà Minh ra làm ví dụ, đó chính là câu trả lời cho Hô Diên Ngạo Ba. Trong lịch sử người thắng cuộc mới có quyền viết nên sử sách, cũng chính là nói chỉ cần hắn làm cho kinh tế ở Hợp tác xã trấn Lý gia phát triển tốt, thì hắn sẽ không cần phải để ý đến cách nhìn của những người này nữa.

Còn Hô Diên Ngạo Ba cũng tìm hiểu được một số tình hình thực tế dưới cơ sở thông qua Từ Quân Nhiên. Những điều này khiến cho ấn tượng của y đối với Từ Quân Nhiên tốt lên mấy phần. Dù sao thì ở thời đại bây giờ, những người dám nói thật như vậy cũng không còn nhiều nữa.

Thở dài một hơi, Hô Diên Ngạo Ba nhìn Từ Quân Nhiên nói một câu đầy ý tứ sâu sa:

- Từ những năm 50, những người dám nói thật ở Trung Quốc này càng ngày càng ít rồi.

Sắc mặt của Từ Quân Nhiên đanh lại. Đương nhiên hắn hiểu rất rõ ngụ ý trong lời nói của Hô Diên Ngạo Ba. Không có gì hơn ngoài cảm khái. Hoạt động của những năm gần đây khiến cho con người ta dần dần đánh mất chính bản thân mình, chỉ biết khúm núm, nịnh nọt cấp trên, nghe chỉ thị của cấp trên.

Chần chừ một hồi, Từ Quân Nhiên vẫn chậm rãi mở lời nói:

- Bí thư, có những lúc không nói gì không có nghĩa là không hiểu, chẳng qua là do hoàn cảnh ép buộc con người ta không thể nói ra được.

Hô Diên Ngạo Ba ngây người ra, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên có chút không đồng tình:

- Thế ý của cậu là nếu như hoàn cảnh cho phép thì mọi người đều có thể nói ra sao?

Từ Quân Nhiên lắc đầu. Hắn lại nghĩ tình trạng các lĩnh vực tư tưởng hỗn loạn thời kì giữa những năm 80 đầu những năm 90. Thật lòng mà nói thì Từ Quân Nhiên không có chút hứng thú gì với việc thảo luận về vấn đề tự do hóa. Kiếp trước, vào lúc đó hắn vẫn còn đang học đại học. Đối với cái gọi là đấu tranh tự do ấy, thì theo cách nhìn của Từ Quân Nhiên, hắn thấy rất buồn cười. Hay là nói thật lòng hơn, nếu như thật sự đem quyền lực trao cho nhân dân công chúng, thì đó mới là thế giới thực sự trong tương lai. Bởi vì càng là người của cơ sở thì cái nhìn của họ sẽ càng bị thu hẹp hơn. Một khi ánh mắt của người nào đó chỉ nhìn thấy cái lợi ích trước mắt của họ, mà trong tay họ lại nắm giữ quyền lực, thì đó mới chính là dấu hiệu một quốc gia bước vào con đường nghèo khó.

- Bí thư Hô Diên, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy, để xây dựng Trung Quốc của chúng ta thì con đường để bước ra thuộc vào chính bản thân chúng ta. Cho dù là con đường Chủ Nghĩa Tư Bản của phương Tây, hay là con đường của người anh em láng giềng của chúng ta đều không hoàn toàn thích hợp với Trung Quốc chúng ta. Cái này cũng giống như một món ăn, những người khác nhau ăn vào sẽ cảm nhận được mùi vị không giống nhau. Cần phải dựa theo những khẩu vị không giống nhau của thực khách mà thêm nếm gia vị. Phải dựa theo tình hình thực tế ở địa phương đó mới chính là phương hướng phát triển đúng đắn nhất. Còn cái mà anh nói là khi nào có thể nói, thì tôi cảm thấy, cho dù là nói cái gì đi nữa thì phương hướng phát triển của chúng ta vẫn không thể thay đổi, bản chất của chúng ta không thể thay đổi.

Nói xong tất cả những điều này, Từ Quân Nhiên nhìn Hô Diên Ngạo Ba thành thật nói:

- Trung Quốc muốn phát triển thì cần phải bước theo con đường của chính mình, nếu như học theo quá độ của các quốc gia phương Tây hay một số quốc gia khác, thì nó sẽ phản tác dụng, sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết và ổn định của nước nhà.

Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng sắc mặt của Hô Diên Ngạo Ba cũng có sự thay đổi nhẹ.

Có thể ngồi được vào vị trí như bây giờ, Hô Diên Ngạo Ba dùng tâm tư nhạy bén để hình dung từng li từng tí một cũng không hề phô trương. Đối với y mà nói thì những lời này của Từ Quân Nhiên có rất nhiều cách hiểu. Nhưng cho dù có hiểu theo cách nào đi nữa, thì cũng đều là một kiểu phê bình và chỉ trích đối với sự cải cách và mở rộng của cấp trên hiện nay.

- Bài diễn văn bữa trước của Tào Tuấn Minh là do cậu viết sao?

Trầm mặc một hồi, Hô Diên Ngạo Ba nhìn từ Quân Nhiên hỏi từng câu từng chữ một.

Từ Quân Nhiên gật đầu. Việc này dù đã không còn là bí mật nữa, trong con mắt của một lão giang hồ như Hô Diên Ngạo Ba thì trước giờ thái độ của Tào Tuấn Minh vẫn đồng tình với việc cải cách, nhưng vẫn chưa thể đi sâu được đến mức độ đó, huống hồ chữ kí lại là của Từ Quân Nhiên. Vốn dĩ việc này đã tồn tại những điểm khiến cho người ta đặt ra nghi vấn rồi.

Hơn nữa mục đích của Từ Quân Nhiên sớm cũng đã đạt được rồi. Bản thân hắn đã lọt được vào tầm mắt của cấp trên, còn được một lãnh đạo cấp cao nêu tên biểu dương, trong phút chốc trở thành một nhân vật có tiếng tăm. Tào Tuấn Minh cũng nhận được điểm có lợi, bây giờ được cân nhắc, hơn nữa còn được trực tiếp thăng lên chức Phó Bí thư Huyện ủy, nhận được một sự khởi đầu vô cùng thuận lợi. Quan trọng hơn đó là, Từ Quân Nhiên nhờ vào việc này, nhanh chóng đáng cho Hoàng Tử Hiên một đòn không hề nhẹ. Phó giám đốc Hoàng đường đường là một lãnh đạo của Sở tuyên giáo, vậy mà bài văn phát biểu lại trái ngược với ý kiến của lãnh đạo cấp cao. Trong phút chốc, con đường làm quan của Hoàng Tử Hiên đã bị một vết đen rõ rệt.

Dù có nói thế nào đi nữa thì Hoàng Tử Hiên cũng là đại diện cho thái độ của Hoàng Gia. Người ngoài không biết, còn cho rằng ông cụ Hoàng cố tình đọc bài diễn văn trái ngược với bài phát biểu của Tào Tuấn Minh.

Cũng may bây giờ trong Ban lãnh đạo Trung ương, ông cụ Hoàng cũng được xem là người có quyền cao chức trọng. Dù gì thì quan hệ của gã với một trong những trung tâm đầu não cũng không phải là mờ nhạt, đối với sự bao bọc che chở của cấp trên thì sự việc này cũng không có gì to tát cả.

Nhưng mà Hoàng Tử Hiên lại không phải là một cán bộ có lí luận cao siêu như cha anh ta ở Trung Quốc, mà lại chán chường rời bỏ Sở tuyên giáo để đến làm một Phó giám đốc ở một bộ phần bình thường.

Chí ít thì mấy năm gần đây, vị Phó giám đốc Hoàng này cũng không còn nghĩ đến chuyện đổi đời nữa.

Từ Quân Nhiên cũng biết, cách gây bất lợi như thế này đối với Hoàng Tử Hiên mà nói, mặc dù rất đau những cũng chưa đến mức hủy hoại các bước đi của gã. Dù sao thì cũng là con ông cháu cha của một gia tộc lớn. Nếu muốn hủy hoại hoàn toàn một người nào đó thì hoặc là để cho người đó phạm sai lầm làm sai nguyên tắc, hoặc là hủy hoại hoàn toàn cái gia tộc đó. Còn nếu như chỉ dựa vào một bài văn, thì nhiều nhất cũng chỉ khiến cho mọi người cảm thấy Hoàng Tử Hiên là một kẻ chẳng được tích sự gì, chứ mặc nhiên không thể hủy hoại được con đường thăng tiến của gã. Nhưng cho dù chỉ có như vậy thôi, thì Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy rất hài lòng rồi. Dù sao đối với hắn mà nói thì đó cũng mới chỉ là sự khởi đầu mà thôi.

Còn bây giờ, Từ Quân Nhiên cũng hiểu rõ vấn đề mà Hô Diên Ngạo Ba đưa ra có ý gì.

Từ Quân Nhiên đích thân viết một bài văn để thổi phồng sự cải cách, bây giờ lại nói cải cách cần phải có một mức độ thích hợp. Lẽ nào hắn lại là nhân vật phản diện, là tên tiểu nhân hai mặt?

Từ Quân Nhiên biết, câu trả lời tiếp theo của hắn rất quan trọng. Nếu không thì Hô Diên Ngạo Ba sẽ cho rằng hắn chẳng qua cũng chỉ là một kẻ chỉ biết dùng bút mực, gây tổn hại cho đất nước. Những chuyện như thế này cũng chẳng phải mới chỉ lần một lần hai. Người làm được việc lớn thực sự, không chỉ là người có khí phách thư sinh, mà còn cần phải có một tấm lòng và có trí tuệ thì mới được.

- Cải cách mở rộng không có nghĩa là phải Tây hóa tất cả mọi thứ.

Từ Quân Nhiên bình tĩnh thốt ra một câu khiến cho Hô Diên Ngạo Ba phải sững sờ.

- Học hỏi sở trường của người khác, rồi định ra những chính sách phù hợp với tình hình của nước nhà. Điều đó không có nghĩa là chúng ta phải thay đổi bản chất Xã hội chủ nghĩa của đất nước. Con đường cải cách nhất định là ngập tràn những khó khăn, nhưng cho dù có cải cách thay đổi như thế nào đi nữa, thì chúng ta cũng đều phải kiên trì giữ đúng bản chất quần chúng nhân dân chính là chủ nhân của đất nước.

Những lời vừa rồi của Từ Quân Nhiên mặc dù không nói rõ ràng, nhưng Hô Diên Ngạo Ba lại hiểu rất rõ.

- Cách nghĩ của cậu rất tốt. Có điều sự phát triển của những chuyện như thế này, không nhất định sẽ theo đúng những gì mà chúng ta nghĩ.

Hô Diên Ngạo Ba thở dài nói với Từ Quân Nhiên. Y có cái nhìn rất tốt đối với người thanh niên này. Cũng giống như Tào Tuấn Minh nói, đây là sự thông minh tuyệt đỉnh, là người nhạy bén vô cùng đối với chính trị, đối với sự phán đoán của đại cục, thậm chí là đối với một số kẻ giảo hoạt lâu năm trong chốn quan trường.

Từ Quân Nhiên cười cười không nói gì. Có những thứ bây giờ có nói ra cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ có thể đợi đến một thời cơ thích hợp rồi mới nói.

Hai người ngồi nói chuyện phiếm thêm một lát nữa. Hô Diên Ngạo Ba hỏi thăm tình hình của Từ Quân Nhiên, rồi giữ hắn lại để chuẩn bị dùng bữa trưa.

Đúng lúc này thì cửa phòng bị người ta dùng chìa khóa mở ra. Một bóng người bước vào. Nhìn thấy Hô Diên Ngạo Ba và Từ Quân Nhiên đang ngồi cùng nhau, người đó sững lại rồi quay người định đi lên tầng.

- Thái Nghiên, qua đây làm quen một chút đi.

Hô Diên Ngạo Ba ánh mắt lóe lên vẻ buồn bã, nói với người kia.

Người kia đứng lại, xoay người bước đến trước ghế sofa, bình tĩnh nói:

- Bí thư Hô Diên, chào ngài!

Từ Quân Nhiên sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt. Hắn không nghĩa ra được, rốt cuộc người này có quan hệ như thế nào với Hô Diên Ngạo Ba.

Trên người của người phụ nữ tên gọi Thái Hiên đang đứng trước mặt hắn mặc một bộ cảnh phục, trên mặt không có chút cảm xúc nào, dường như không hề có cái dáng vẻ vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy cha mình, mà ngược lại rõ ràng là Hô Diên Ngạo Ba lại có chút gượng gạo.

- Tiểu Từ, đây là Kim Thái Nghiên con gái tôi, làm việc ở Đội cảnh sát hình sự Thành phố Giang Châu.

Hô Diên Ngạo Ba giới thiệu Từ Quân Nhiên với con gái mình:

- Thái Nghiên, đây là Tiểu Từ, làm việc ở Huyện Võ Đức thành phố Toàn Châu.

0.89617 sec| 2439.469 kb