Vẫn là cái phòng đó, Từ Quân Nhiên khẽ gõ cửa, bên trong đã có người đáp lại.

- Ai vậy?

Giọng nói mơ hồ.

Từ Quân Nhiên cao giọng nói:

- Chị Lâm, là em, Từ Quân Nhiên.

Bên trong hình như có người nói thầm mấy câu, sau đó cửa mở ra, xuất hiện là một khuôn mặt khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ.

- Duẫn Nhi, sao lại là em?

Thấy người mở cửa cho mình là Lâm Doãn Nhi, Từ Quân Nhiên kinh ngạc, vội vàng mở miệng hỏi.

Lâm Doãn Nhi trợn mắt nhìn Từ Quân Nhiên, như thể rất không hài lòng với câu hỏi ngây thơ của người trước mặt:

- Chị em và anh rể còn chưa tan làm, dĩ nhiên là em rồi.

Tiểu nha đầu dừng lại một chút rồi không vui nói:

- Sao nào? Anh thấy em không nên ở nhà sao? Vậy thì được, anh ở ngoài cửa đợi đi.

Từ Quân Nhiên im bặt, tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ nhưng giống hệt đứa cháu gái của Nghiêm Vọng Tung – Nghiêm Đóa Đóa, đều là kiểu tiểu đại nhân có tính cách kỳ quái.

- Duẫn Nhi, em không để anh vào nhà sao?

Từ Quân Nhiên ho khan một tiếng, hỏi dò Lâm Doãn Nhi.

Lâm Doãn Nhi ngoẹo đầu, nghĩ ngợi một lát rồi mới bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi:

- Ôi trời, nếu không để anh vào, chị em về chắc chắn sẽ mắng em. Được rồi, đành để anh vào ngồi đợi hai người là được rồi.

Đột nhiên, cô bé trừng mắt, lông mày nhướn lên:

- Anh nên thành thật một chút, tốt nhất không được quấy rầy em làm bài tập đâu đấy.

Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, im lặng hơn nửa ngày rồi mới khàn giọng nói:

- Được rồi, anh biết rồi.

Đối với tiểu nha đầu này, hắn hoàn toàn bó tay rồi, đúng là khiến người ta bất đắc dĩ không thôi.

Vào nhà Lâm lệ, Từ Quân Nhiên đã thấy một chồng sách vở trên bàn trà trong phòng khách, xem ra Lâm Duẫn Nhi đang làm bài tập về nhà.

- Anh có uống nước không?

Lâm Duẫn Nhi nhìn về phía Từ Quân Nhiên hỏi, không đợi Từ Quân Nhiên từ chối, tiểu nha đầu lại lắc đầu như người lớn:

- Em biết, anh không uống.

Cô bé chỉ tay về phía ghế sô fa rồi nói:

- Em cũng không khách sáo với anh nữa, anh ngồi đi, em còn đang bận.

Từ Quân Nhiên ngây ngốc nhìn cô nói chuyện, cả buổi trời mới tỉnh táo lại. Có khi tiểu nha đầu kia đã coi mình thành người hay qua lại với Lâm Lệ và Bạch Sa, xem ra, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người nhà Lâm Lệ cũng thường tiếp khách như thế này. Vừa nghĩ đến đó, Từ Quân Nhiên không nhịn được mà cười rộ lên. Nha đầu này luôn có vẻ ngoài rất đáng yêu.

Từ Quân Nhiên ngồi xuống ghế sofa nhưng không nói gì. Hắn yên lặng nhìn Lâm Duẫn Nhi ngồi chồm hỗm trên mặt đất làm bài tập. Với hắn, một đứa trẻ mười mấy tuổi giống như con gái mình, dù sao, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đã có thâm niên mấy chục tuổi, dĩ nhiên, hắn sẽ không so đo với một đứa trẻ.

Một lát sau, Từ Quân Nhiên nhìn tiểu nha đầu đang đỏ mặt, miệng khẽ nhếch lên.

Lúc này tâm trạng Lâm Duẫn Nhi không tốt cho lắm. Cô bé dùng tay sờ trán, biểu cảm trên mặt thay đổi. Bài tập về nhà hôm nay quá khó, cô ngồi làm nửa ngày mà vẫn không làm được, xem ra đành phải chờ chị và anh rể về rồi mới làm được.

Đối với cô bé, làm bài tập về nhà luôn là một cửa ải khó khăn.

Từ Quân Nhiên ở đó nhìn Duẫn Nhi cắn đầu bút, nhíu mày, tỏ ra vô cùng đau khổ. Hắn thấy vô cùng buồn cười nên liền hỏi:

- Sao rồi? Có câu nào khó sao?

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu, liếc nhìn Từ Quân Nhiên nhưng cũng không thèm để ý đến hắn.

Từ Quân Nhiên mỉm cười, ngồi thẳng người dậy nói:

- Để anh xem cho xem thế nào? Dù gì, anh cũng đã tốt nghiệp đại học rồi.

Lâm Duẫn Nhi trừng mắt liếc nhìn Từ Quân Nhiên, không hề có ý định đưa bài tập của mình cho hắn.

Từ Quân Nhiên đi đến liếc qua một cái, phát hiện cái gọi là bài tập thật ra là một tờ bài thi, lúc này hắn mới nhớ ra Lâm Duẫn Nhi đã là học sinh lớp bốn.

Mở tờ bài tập đó ra, Từ Quân Nhiên bật cười, dùng giọng nói trêu chọc Lâm Duẫn Nhi:

- Bài tập tiếng Nga?

Lâm Duẫn Nhi không nói lời nào, mặt đỏ lên.

Trong trường học lúc này, đa phần đều dạy tiếng Nga, lớp tiếng Anh không nhiều. Kiếp trước, lúc nhỏ Từ Quân Nhiên cũng học tiếng Nga, sau này mới học tiếng Anh. Mãi đến khi đi làm, vì đã từng công tác ở một khu cư dân Triều Tiên nên Từ Quân Nhiên còn tự học tiếng Triều Tiên.

Nhưng vấn đề là, tiếng Nga trong mắt Từ Quân Nhiên không khó, nhưng đối với Lâm Duẫn Nhi lại rất khó. Dường như cô bé trời sinh đã không có thiên phú học tiếng Nga, điểm số 36 trên bài thi như đang cười nhạo cô bé.

Lật bài thi xem đi xem lại, Từ Quân Nhiên lại càng thấy buồn cười, chẳng qua chỉ là mấy câu ngữ pháp đơn giản mà thôi.

- Này! Anh còn cười nữa em sẽ không để anh trong nhà em nữa đâu.

Khuôn mặt thanh tú của Lâm Duẫn Nhi không chịu nổi ánh mắt trêu chọc của Từ Quân Nhiên, nên liền hươ hươ nắm tay nhỏ cảnh cáo.

Từ Quân Nhiên mỉm cười:

- Anh không cười em, anh chỉ nói thật mà thôi.

- Hừ!

Lâm Duẫn Nhi hừ mũi, không hài lòng mà nói:

- Em… em mới học, lẽ nào mới bắt đầu học anh đã biết nhiều thứ thế sao?

Cô bé thấy nụ cười đáng ghét của Từ Quân Nhiên thì càng trở nên tức giận. Người này không có chút đồng tình nào với mình sao? Mình đã thảm đến thế rồi mà còn cười nhạo mình như vậy.

Từ Quân Nhiên nhún vai:

- Hết cách rồi, dường như anh có thiên phú với chuyện học tập từ nhỏ, có muốn anh dạy em không đây?

Lâm Duẫn Nhi hếch miệng:

- Anh lại nói dối chứ gì.

Từ Quân Nhiên mỉm cười, cúi người cầm bút máy vẽ một vòng tròn lên chỗ Lâm Duẫn Nhi làm sai, sau đó liền nói:

- Thật ra, chỗ này có thể nhớ như thế này, từ đơn này có nghĩa gần giống với một từ đơn khác, cái hiện giờ các em đang học…

Theo lời hắn nói, biểu cảm của Lâm Duẫn Nhi cũng dần thay đổi, cô bé mở to mắt nhìn Từ Quân Nhiên, như thể không ngờ người này lại giỏi như vậy, như thế, mọi chuyện rơi vào trong tay hắn đều vô cùng dễ dàng, thoải mái.

Một lát sau, Từ Quân Nhiên đã giúp cô bé giải thích xong bài thi, rồi thò tay vỗ đầu cô bé một cái:

- Nhớ chưa?

Lâm Duẫn Nhi gật đầu theo bản năng rồi trừng mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên:

- Không được vỗ đầu em, vỗ như vậy sẽ bị ngu đi đấy.

Từ Quân Nhiên không nhịn nổi nữa nên bật cười ha hả. Nha đầu này rất thú vị, giống hệt người nhỏ mà bày đặt làm người lớn.

- Em thông minh đến thế sao?

Từ Quân Nhiên cười hỏi Lâm Duẫn Nhi đầy hứng thú.

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, dùng ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên:

- Em không thông minh, anh sẽ bị bắt được hay sao?

Lần này đến phiên Từ Quân Nhiên phải bó tay, sao hắn có thể quên mất, hôm qua mình bị nha đầu này lừa cho một vố.

Ngay lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng mở chìa khóa. Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn, vừa lúc thấy Lâm Lệ mở cửa vào. Trông thấy hắn và Lâm Duẫn Nhi, Lâm Lệ cười nói:

- Tiểu Từ đã đến rồi à, Duẫn Nhi, em mở cửa cho anh Từ à?

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Nha đầu Duẫn Nhi này tra hỏi em cả buổi rồi mới cho em vào đấy.

Lâm Duẫn Nhi lè lưỡi rồi hừ giọng:

- Sớm biết thế này em đã không cho anh vào rồi.

Lâm Lệ cười nói với Từ Quân Nhiên:

- Hôm nay thế nào? Nghỉ ngơi ở nhà khách tốt chứ?

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Buổi chiều đã nghỉ ngơi rồi, sáng nay em đã tới khu nhà của tỉnh ủy gặp một vị trưởng bối.

- Khu nhà của tỉnh ủy?

Lâm Lệ sửng sốt, nhưng cũng không tiếp tục hỏi. Dù sao, nói thế nào đi chăng nữa, cô ta mới quen Từ Quân Nhiên vài ngày, tuy Lâm Lệ có quan hệ với nhà họ Tào, không khách sáo với Từ Quân Nhiên, có chuyện gì cũng giúp, nhưng dù gì, người ta cũng có bí mật riêng. Hơn nữa, lãnh đạo có thể ở trong khu nhà của tỉnh ủy, cấp bậc chắc chắn không nhỏ, có một số thứ không thể nói.

Từ Quân Nhiên cũng không giấu diếm mà chỉ cười nói:

- Bí thư Hô Diên của Ủy ban chính pháp tỉnh ủy, lúc trước, anh Tào bảo em tới nhà ông ta chào hỏi.

Lâm Lệ ừ một tiếng, trong lòng lại kinh hãi không thôi.

Hiện nay, Hô Diên Ngạo Ba là tâm phúc của tỉnh ủy Giang Nam. Lần này, tin tức tỉnh ủy Giang Nam điều chỉnh truyền ra ngoài, biến động đầu tiên chính là vị trí bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh, Hô Diên Ngạo Ba lên chức khiến mọi người đều bất ngờ. Người này bình thường chỉ là một phó bí thư Ủy ban chính pháp nho nhỏ, đột nhiên trở thành Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, có thể nói là một việc kinh thiên động địa.

Phải biết rằng, tuy Hô Diên Ngạo Ba đã tới tỉnh Giang Nam công tác đã mấy năm, nhưng chức bí thư Ủy ban chính pháp của ông ta không phải là chọn lựa cao nhấtt của thường vụ tỉnh ủy. Nguyên nhân cũng chẳng có gì khác, chỉ vì ông ta không có hậu thuẫn đủ mạnh. Trong chốn quan trường, chỉ dựa vào năng lực là không đủ. Từ xưa đến nay, nếu trong triều có người tốt làm quan, tuy nói có chút khoa trương, nhưng lại thể hiện rõ một đạo lý, đó chính là muốn thăng tiến trong chốn quan trường nhất định phải có ngườivào thời khắc quan trọng giúp đỡ anh. Trong mắt các cán bộ tỉnh Giang Nam, Hô Diên Ngạo Ba là kiểu người có bản lĩnh, có năng lực nhưng lại không có hậu thuẫn, có thể làm đến vị trí cấp chính đã là chuyện khó.

Ai ngờ, trước đây không lâu, lãnh đạo tỉnh ủy điều chỉnh nhân sự, ứng cử viên cho chức vụ bí thư Ủy ban chính pháp lại thuộc về Hô Duyên Ngạo Ba trước giờ không được mọi người coi trọng. Lúc này, mọi người mới nhận ra, từ trước đến nay không có hậu thuẫn không có nghĩa là Hô Diên Ngạo Ba sẽ không tìm ra được hậu thuẫn cho mình. Cái gọi là người nâng kiệu hoa, rõ ràng, hôm nay, ông ta đã tìm được người giúp mình nâng kiệu.

Từ Quân Nhiên có thể quen biết với người này, quả thật khiến Lâm Lệ vô cùng kinh hãi. Tuy nhiên, cô ta là người thông minh nên cũng không hỏi thêm điều gì.

Vẫn là câu nói đó, đôi khi, hỏi quá nhiều không bằng người ta chủ động nói với mình, ít nhất sẽ không khiến đối phương cảm thấy phản cảm.

Thấy Lâm Lệ dừng ở đó, Từ Quân Nhiên mỉm cười, chủ động nói với Lâm Lệ:

- Bí thư Hô Diên là cấp dưới trước đây của bác Tào.

- Ồ?

Lâm Lệ hơi ngạc nhiên, mắt bỗng lóe sáng, gật đầu với Từ Quân Nhiên:

- Chả trách cậu lại đi gặp ông ta, hóa ra đều là người một nhà.

Cô ta cũng lớn lên ở đó, nên biết được mối quan hệ cấp trên, cấp dưới phức tạp quan trọng như thế nào với con đường thăng tiến của một người. Cho dù trước đây, Hô Diên Ngạo Ba chỉ là một cấp dưới bình thường của ông Tào, nhưng ông ta đã lên đến địa vị hiện nay, sẽ trở thành người Tào gia muốn lôi kéo. Sự biến động lần này trong thường vụ tỉnh ủy có lẽ cũng liên quan đến Tào gia.

Mà Tào Tuấn Minh bảo Từ Quân Nhiên đi gặp Hô Diên Ngạo Ba, chắc chắn cũng vì muốn giúp Từ Quân Nhiên xây dựng mạng lưới quan hệ ở tỉnh Giang Nam.

Xã hội Trung Quốc do những mạng lưới quan hệ phức tạp tạo thành. Nhiều khi, tình cảm con người còn khó lựa chọn hơn cả lợi ích.

Nghĩ đến những thứ này, Lâm Lệ đã hạ quyết tâm bớt chút thời gian về thủ đô để mấy ông cụ trong nhà đưa mình đi gặp ông Tào. Nếu ông Tào ra hiệu một chút, chắc chắn có sự giúp đỡ của Hô Diên Ngạo Ba, con đường thăng tiến của cô ta và Bạch Sa sẽ bớt quanh co hơn.

- Anh rể của em sắp tan làm rồi, sáng nay chị đã gọi cho anh ấy, nghe nói, mọi chuyện rất thuận lợi.

Lâm Lệ vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói với Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên vui mừng không thôi. Hiện nay, hắn chỉ đang lo lắng máy móc trong nhà xưởng không mua được. Dù sao, trong tay hắn chỉ có ba chục ngàn, nếu xảy ra vấn đề thì quả là rất phiền phức. Tuy hắn có biện pháp lấy tiền từ chỗ Dương Duy Thiên, nhưng Từ Quân Nhiên hiểu rõ, lúc này, muốn lấy được khoản vay đó cũng không dễ dàng như vậy.

Đầu thập niên 80, việc cho vay tiền không dễ dàng như sau này. Nếu không có quan hệ với bên ngân hàng, muốn vay một số tiền lên tới hàng vạn không phải chuyện đơn giản. Tuy hôm nay, Từ Quân nhiên đã đả thông được mối quan hệ với Hô Diên Ngạo Ba, nhưng ông ta cũng không chắc có thể vay được. Phải biết rằng lúc này, ngân hàng là một bộ phận ngay cả lãnh đạo thành phố cũng không dám qua mặt. Dù sao, hiện nay, chưa đến lúc ngân hàng mong người dân cho vay tiền.

- Đúng rồi, tiểu Từ, Cục tài chính thành phố cậu có người quen không?

Lâm Lệ vừa đeo tạp dề vừa hỏi Từ Quân Nhiên.

Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lắc đầu:

- Không phải chị Lâm không biết hiện nay trong thành phố em làm gì có người quen.

Lâm Lệ mỉm cười, gật đầu với Từ Quân Nhiên:

- Vậy thì tốt, chờ người bên phía Cục tài chính thành phố đến tìm em đi.

Từ Quân Nhiên không hiểu lắm, hắn kỳ quái nhìn Lâm Lệ, không biết vì sao đột nhiên cô ta lại nhắc đến chuyện này, sao có thể liên quan đến cả Cục tài chính thành phố Toàn Châu chứ?

Thấy Từ Quân Nhiên khó hiểu, Lâm Lệ mỉm cười đầy thần bí rồi bình tĩnh nói:

- Đây là món quà chị tặng em, dám bắt nạt em trai của Lâm Lệ, không biết tự lượng sức mình.

Tuy cô ta không nói rõ, nhưng Từ Quân Nhiên nhận ra, chị Lâm đang âm thầm làm chuyện gì đó, đặc biệt là khi nghĩ tới thân phận của Lâm Lệ, Từ Quân Nhiên càng tin tưởng vào phán đoán của mình. Phải biết rằng, Lâm Lệ là trưởng phòng quy hoạch tỉnh, cấp bậc còn cao hơn Bạch Sa. Tuy có liên quan đến gia thế của cô ta, nhưng không thể phủ nhận, chị Lâm là người không thể khinh thường.

Nhưng Từ Quân Nhiên dám khẳng định, cho dù Lâm Lệ làm gì đi nữa thì kết quả cũng đều có lợi cho mình.

0.14960 sec| 2455.82 kb