Chu Dật Quần khẽ giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Lần trước không phải cậu nói có ngân sách một trăm ngàn được cấp xuống sao?
Chuyện này là lúc trước khi Lý Trấn Phong báo cáo công tác với mình nhắc tới, thành phố Toàn Châu xin chính quyền tỉnh một khoản ngân sách, khoảng một triệu, lãnh đạo trong tỉnh đã phê chuẩn, chắc khoảng mấy ngày gần đây sẽ cấp xuống. vì thế ông ta mới dám nói với Dương Duy Thiên cùng Từ Quân Nhiên là có thể ủng hộ họ, nhưng không ngờ khoản tiền Lý Trấn Phong nói lại chỉ còn chưa đến ba chục ngàn. Điều này khiến Chu Dật Quần có chút kỳ quái.
Lý Trấn Phong cười khổ nói:
- Chủ tịch thành phố, chuyện có chút thay đổi.
- Thay đổi?
Chu Dật Quần nhướng mày.
Lý Trấn Phong thấy thế vội giải thích:
- Là như thế này, vốn đã làm tốt quy hoạch, lúc đưa đến phòng tài chính tỉnh xét duyệt, xuất hiện vấn đề, nói số liệu bộ phận chúng ta chưa rõ ràng, trả lại.
- Nói như vậy, có vấn đề gì à?
Chu Dật Quần không hiểu hỏi.
Ông ta không phải là chuyên gia trên phương diện này, tất nhiên không hiểu cách nói có vấn đề gì đó của Lý Trấn Phong. Dựa theo cách nghĩ của Chu Dật Quần. Chỉ cần lãnh đạo tỉnh phê chuẩn, bộ tài chính chờ lấy tiền là được. Cũng không phải ông ta không biết. Mà vì mọi việc của những năm 80 đều như vậy, rất nhiều người ngoài công việc trong phạm vi phụ trách của mình, không hiểu công tác ở những mặt khác, liền giống như bây giờ rất nhiều cán bộ lãnh đạo, công tác ở khía cạnh xây dựng Đảng rất có năng lực, nhưng nói đến phát triển kinh tế, họ lại không hiểu, chỉ biết dựa vào doanh nghiệp nhà nước, vì tư duy cố định mà họ tạo thành là kế hoạch kinh tế lâu dài.
Nhưng tình hình thực tế. Có đôi khi, không chuyên môn chính là không chuyên môn, rất nhiều thứ, không phải dựa vào một mệnh lệnh là có thể giải quyết vấn đề.
Lý Trấn Phong nghe vậy bất đắc dĩ nói:
- Không có vấn đề gì, chính là ngân sách vốn cấp cho chúng ta, còn phải xét duyệt một lần nữa, vì lúc ấy chúng ta lấy việc cải tạo công trình báo cáo lên, kết quả số liệu sai sót. Cần thẩm tra đối chiếu một lần nữa.
- Phải bao lâu?
- Chưa rõ, chúng ta bên này thẩm tra đối chiếu cần mấy ngày, báo lên trên bên phòng tài chính tỉnh, phòng quy hoạch cùng phòng xét duyệt làm đi làm lại. Ít nhất phải một tháng, chúng ta báo lên khoản tiền kia tháng năm, vốn cho là lần này chỉ đá một phát là trúng, nhưng không ngờ lúc xét duyệt xảy ra vấn đề.
Lời của Lý Trấn Phong khiến Chu Dật Quần nhướng mày, tuy ông ta không hiểu công tác tài chính, tuy nhiên lại cảm thấy, trong lúc này chắc chắn có chỗ không đúng, sao lại thấy tiền sắp đến tay, bỗng nhiên bị trì hoãn, đây rõ ràng là con vịt trong nồi còn bay mất mà.
- Chủ tịch thành phố, thật ra chuyện này, tôi có chút manh mối.
Thấy Chu Dật Quần cau mày, Lý Trấn Phong nghĩ nghĩ, thấp giọng nói.
- Nói một chút coi.
Chu Dật Quần cũng biết, cấp dưới của mình là người cẩn thận, nếu như không hoàn toàn chắc chắn, nhất định sẽ không nói như vậy, xem ra chắc hiểu được một chút nội tình rồi.
Lý Trấn Phong chạm rãi giải thích:
- Là như thế này, vốn khoản tiền này chỉ còn thiếu ký tên xét duyệt, chỉ cần vị trưởng phòng phụ trách xét duyệt kia ký tên là có thể cấp tiền vào trong tài khoản của thành phố chúng ta. Nhưng tay của vị trưởng phòng kia xảy ra vấn đề, một người bạn cũ của tôi công tác ở phòng tài chính tỉnh, ý của anh ta hình như là vị trưởng phòng Lâm kia đánh tiếng, để kéo dài thời gian cấp khoản tiền kia cho chúng ta một chút.
Sắc mặt Chu Dật Quần thoáng cái liền trầm xuống, một trưởng phòng phòng tài chính tỉnh dám khóa tài khoản của tỉnh Toàn Châu, lá gan thật sự không nhỏ, thật sự cho rằng cán bộ thành phố có thể ở trên cao coi thường cán bộ cơ sở sao.
Dù sao đường đường là quan cấp cao, bên trong Chu Dật Quần, đối với một vài cán bộ cấp dưới vẫn không để vào trong mắt, nếu thật sự nổi giận, ông ta có thể dám đập bàn của trưởng phòng tài chính.
Thấy ông ta như vậy, Lý Trấn Phong liền biết vị lãnh đạo của mình có ý gì rồi, vội khuyên giải:
- Chủ tịch thành phố, người ta hoàn toàn dựa theo trình tự tiến hành xét duyệt, chúng ta không lý.
Nghe Lý Trấn Phong nói như vậy, Chu Dật Quần lập tức phản ứng lại, bản thân có chút tự cho là đúng.
Loại xét duyệt này đến phòng tài chính, thường kéo dài mấy tháng thậm chí một năm cũng có khả năng, dù sao cũng là khoản ngân sách lớn, bản thân nếu tìm lên tận cửa, người ta hoàn toàn có thể nói là vì cẩn thận, huống chi phòng tài chính nay vốn là một bộ ngành quan trọng, thần tài quản lý túi tiền, mọi người đều nịnh nọt đối phương, đừng nói chính mình chủ tịch thành phố Toàn Châu, cho dù phó chủ tịch tỉnh, trưởng phòng tài chính cũng không để vào mắt.
Chỉ là ông ta không hiểu, người của phòng tài chính, sao lại bỗng nhiên muốn làm khó với thành phố Toàn Châu?
- Lão Lý, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dính đến một khoản ngân sách lớn như vậy, Chu Dật Quần cũng không có cách giữ bình tĩnh, tuy Dương Duy Thiên cùng Từ Quân Nhiên ở bên cạnh, nhưng đây là việc lớn có liên quan đến thành phố Toàn Châu, ông ta vội mở miệng hỏi.
Lý Trấn Phong lắc đầu nói:
- Tôi cũng không rõ, bối cảnh vị trưởng phòng Lâm kia không đơn giản, nghe nói con gái của một vị phố bộ trưởng bộ công nghiệp máy móc ở Thủ đô, lại lịch không nhỏ.
Nghe đến đó, Từ Quân Nhiên vẫn luôn không lên tiếng lại không có cách nào bình tĩnh được, cười khổ lắc ly rượu của mình, nâng lên nói với Chu Dật Quần cùng Lý Trấn Phong:
- Chủ tịch thành phố, cục trưởng Lý, chuyện này nên trách tôi, tôi trước xin tự phạt ba ly.
Nói xong, ngửa cổ uống hết ly rượu, sau đó lại liên tiếp rót cho mình hai ly, đều uống hết.
Mọi người đều ngây người,cho dù là Lý Trấn Phong hay Chu Dật Quần, đều nghi hoặc không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, ngay cả Dương Duy Thiên cũng kinh ngạc hỏi:
- Tiểu tử, ý cậu đây là?
Vài chén rượu vào bụng, sắc mặt Tử Quân Nhiên hơi đỏ lên, nhìn về phía Lý Trấn Phong nói:
- Cục trưởng Lý, hôm nay tôi ở trước mặt ngài, người ngay không làm chuyện xấu, vị trưởng phòng Lâm kia của phòng tài chính tỉnh, là chị họ của tôi. Chị ấy là Lâm Lệ. Là con gái phó bộ trưởng bộ công nghiệp máy móc quốc gia.
Câu này vừa nói ra, đám người Lý Trấn Phong đột nhiên biến đổi sắc mặt, ngay cả Chu Dật Quần cũng khẽ giật mình, dù sao một phó bộ trưởng, hắn cũng không thể chọc vào.
Trầm mặc trong chốc lát, Dương Duy Thiên ho khan một tiếng, hỏi Từ Quân Nhiên:
- Tiểu tử, chuyện này không liên quan với cậu lắm, cậu không cần tự trách mình.
Từ Quân Nhiên biết ông ta vì giải vây cho mình, cười khổ nói:
- Bí thư Dương, chuyện này, cũng thật sự vì tôi mà thành ra như vậy.
Nói xong, Từ Quân Nhiên giải thích với Chu Dật Quần:
- Chủ tịch thành phố, lúc trước ngài cấp cho chúng tôi năm chục ngàn, đúng chứ?
Chu Dật Quần gật gật đầu:
- Đúng vậy, Bí thư Trương có thể làm chứng.
Từ Quân Nhiên cười khổ nói:
- Nhưng trong tay tôi, chỉ có bốn mươi năm ngàn, sau đó chính quyền huyện lại mượn mất mười năm ngàn, cuối cùng đến tài khoản của công ty trấn Lý gia cúng tôi chỉ có ba mươi ngàn.
Nghe xong nhưng lời này, Chu Dật Quần thoáng cái trở nên khó coi, ngay cả Dương Duy Thiên cùng Lý Trấn Phong, cũng trở nên hơi cổ quái.
- Lão Lý, lão Dương, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Sắc mặt Chu Dật Quần tái xanh, trừng mắt về phía hai tâm phúc của mình. Sắc mặt Dương Duy Thiên cùng Lý Trấn Phong cũng khó nhìn, chỉ có điều trong lòng Dương Duy Thiên cười thầm không thôi, không trách được lúc đầu Từ Quân Nhiên nói có biện pháp xử lý Tần Quốc Đồng, hóa ra ở đây đợi hắn.
Không đợi Dương Duy Thiên cùng Lý Trấn Phong mở miệng, Từ Quân Nhiên liền nói:
- Chủ tịch thành phố, chuyện này tôi không trách trong huyện, lúc ấy bí thư Dương đang tranh luận ở cuộc họp thường ủy, lúc đó mới giành được ba chục ngàn cho chúng tôi, mười năm ngàn còn lại kia, chủ tịch huyện Tần nói cứu trợ cho giáo sư cùng hộ nghèo, người nhà liệt sĩ, cá nhân tôi không có ý kiến, nhưng bộ tài chính thành phố vô duyên vô cớ giữ năm nghìn, trong lòng tôi rất không thoải mái, đây là số tiền chủ tịch thành phố ngài giao cho, dựa vào cái gì lại bị ngăn lại như vậy?
Lời này của hắn rất kỹ xảo, tự tạo bản thân thành một thanh niên nhiệt huyết từ tổ ý kiến nhưng trong lòng không vui vẻ, lại nâng cao vị trí của Chu Dật Quần, khiến người ta cảm thấy hắn vì lý tưởng của mình không thể thự hiện nên trong lòng phiền muộn. Phải thừa nhận, linh hồn lõi đời giấu trong con người Từ Quân Nhiên quả thật có lợi, đó chính là khả năng diễn xuất của hắn, làm cho người khác không nhìn ra chút dấu vết nào.
Chu Dật Quần vốn muốn nổi giận, dù sao một số tiền lớn như vậy xảy ra vấn đề, vậy mà lại có liên quan tới Từ Quân Nhiên, nhưng bây giờ biểu hiện của Từ Quân Nhiên, làm cho Chu Dật Quần tạm thời thay đổi chủ ý, ngược lại có chút ấn tượng khá hơn với Từ Quân Nhiên.
Cần phải thừa nhận, Từ Quân Nhiên có tất cả các ưu điểm mà một cán bộ trẻ tuổi cần phải có. Trong mắt người ngoài, người trẻ tuổi này có bằng cấp, có năng lực, lại có một trái tim kính dâng cho dân chúng, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thanh niên nhiệt huyết liều lĩnh vì lý tưởng của thời đại này.
Tất cả mọi người cảm thấy, Từ Quân Nhiên là một người chủ nghĩa lý tưởng, lại không ai biết, chủ nghĩa lý tưởng của hắn, đã sớm phủ thêm một lớp áo khoác màu xám của đời trước.
Ánh mắt Chu Dật Quần đánh giá Từ Quân Nhiên, trong lòng không hề buồn bực, trái lại có thêm vài phần tán thưởng. Người trẻ tuổi này, làm việc rất có nghề, lại có năng lực, quan trọng nhất là người này rất thông minh, biết rõ tiến thối, điểm này rất khó được. Chu Dật Quần cũng không thèm để ý mấy chuyện Cục Tài chính ở tỉnh, dù sao cho dù Từ Quân Nhiên có bản lĩnh đi nữa, cũng không có biện pháp giữ lại không phát số tiền kia, nhiều nhất là vì Cục Tài chính khấu trừ tiền của ông ta, đoán chừng vị đại tiểu thư họ Lâm kia tức không chịu nổi, cho nên mới ngáng chân Cục Tài chính thành phố Toàn Châu.
Dù nói thế nào, Từ Quân Nhiên chủ động nhận sai, còn đưa Chu Dật Quần lên vị trí cao như vậy, Chu Dật Quần cảm thấy mình cũng không thể quá khắt khe, tránh làm rét lạnh trái tim Từ Quân Nhiên.
- Tiểu Từ, cậu không cần tự trách, tôi thấy chuyện này không thể trách cậu.
Chu Dật Quần chậm rãi mở miệng, trước tiên trấn an Từ Quân Nhiên một chút, sau đó trừng mắt với Lý Trấn Phong:
- Lão Lý, không phải tôi nói ông, công tác của Cục Tài chính các ông cần phải chỉnh đốn lại một chút sao, ông làm Cục trưởng là làm thế nào vậy?
Dù sao Lý Trấn Phong là thuộc hạ cũ của mình, Chu Dật Quần cũng phải cho gã chút mặt mũi, sẽ không nói chuyện gã cắt xén tiền cấp phát ra, trực tiếp đẩy xuống người phía dưới.
Lý Trấn Phong cũng là người thông minh, đương nhiên biết rõ lãnh đạo cũ đang giúp mình, gã vội vàng xin lỗi:
- Chủ tịch thành phố, là lỗi của tôi, tôi không cân nhắc tới chuyện này.
Nói xong, gã liền nói với Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Dương, đồng chí Tiểu Từ, tôi quản lý người dưới không nghiêm, gây phiền toái cho hai người, trở về tôi sẽ sai người chuyển tiền tới tài khoản huyện Võ Đức các vị.
Từ Quân Nhiên vội nói:
- Cục trưởng Lý ngài khách khí rồi. Là lỗi của tôi, không nghĩ tới chị của tôi…
Nói đến đây, hắn nhịn không được cười khổ, lắc đầu giận dữ nói:
- Ai biết chị ấy có thể làm ra chuyện ngây thơ như thế…
Chu Dật Quần khẽ gật mình, lập tức hiểu được, hẳn là vị Trưởng phòng Lâm kia cho rằng em kết nghĩa của mình bị ủy khuất ở Toàn Châu, Cục Tài chính thành phố dám khấu trừ tiền của hắn, trong lòng không thoải mái, cho nên mới cố ý bới móc mạnh mẽ ép thành phố Toàn Châu phát tiền xuống.
Đối với cách nghĩ của loại người này, Chu Dật Quần đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, một mặt người ta làm việc dựa theo chế độ, một mặt khác, trong chuyện này Cục Tài chính thành phố Toàn Châu làm không thích hợp, vốn tiền cấp phát chỉ có năm mươi ngàn, hiển nhiên mượn đi năm ngàn, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ không vui. Hơn nữa gã nhìn biểu hiện của Từ Quân Nhiên, cũng tin tưởng Từ Quân Nhiên không có ý tính món nợ này, trong lúc vô tình hắn đề cập chuyện này với Lâm Lệ, kết quả không ngờ tới vị đại tiểu thư họ Lâm kia trực tiếp chơi một tay như vậy.
- Tiểu Từ, cậu cũng không cần tự trách, chuyện này coi như một sự hiểu lầm là được rồi, đều là người một nhà, không có chuyện gì không thông được.
Dù sao cũng không có người ngoài, Chu Dật Quần nói chuyện cũng tùy tiện một chút:
- Còn vấn đề của chính quyền huyện các cậu, tôi sẽ hỏi phía dưới, không phải tiền an ủi của Cục Dân chính đã sớm phát xuống sao? Tại sao phải vận dụng tới số tiền xây dựng chứ?
Ánh mắt Chu Dật Quần nhìn về phía Dương Duy Thiên, gã trầm giọng nói:
- Lão Dương, tôi đây phải phê bình ông rồi, lập trường không đủ kiên định, sao có thể không kiên trì ý kiến của mình chứ?
Dương Duy Thiên phối hợp biểu lộ vẻ kinh sợ, thấp giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, là lỗi của tôi, không kiên trì ý kiến của mình, chỉ là thái độ của Chủ tịch huyện Tần Quốc Đồng rất kiên quyết, hơn nữa tiền lương giáo viên và tiên an ủi gia đình liệt sĩ của huyện chúng tôi quả thực khất nợ không ít, cho nên tôi mới đồng ý.
Chu Dật Quần ánh mắt sáng lên, trầm mặc một lát gật đầu nói:
- Chuyện này tôi sẽ hỏi tới.
Từ Quân Nhiên ở bên nghe họ nói chuyện với nhau, trong lòng thở phào một cái, cuối cùng vượt qua cửa ải khó khăn này rồi. Từ Quân Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới, Lâm Lệ lại dám làm như vậy, trách không được cô ta nói sẽ cho Cục Tài chính thành phố Toàn Châu một bài học, hóa ra sắp xếp như vậy, giữ lại tiền cấp phát của thành phố Toàn Châu.
Cũng may chuyện này không phải lớn lắm, Chu Dật Quần và Lý Trấn Phong đều là người thông minh, hiểu được nặng nhẹ, cho nên mới không tạo thành vết rách trong quan hệ của mấy người.
Thực ra quan trọng hơn là bọn họ đều rõ ràng, đã có thể ngồi ở đây, mọi người là người một nhà, một số việc vẫn có thể thương lượng.
Một bữa cơm tối này, chuyện tình đã giải quyết, Dương Duy Thiên và Từ Quân Nhiên còn phải trở về huyện Võ Đức, cũng không dừng lại lâu. Chu Dật Quần rời đi trước, Dương Duy Thiên và Lý Trấn Phong cùng Từ Quân Nhiên ra cửa tiễn gã.
Chu Dật Quần vỗ vai Từ Quân Nhiên cười nói:
- Làm rất tốt, Tiểu Từ, không khiến tôi thất vọng.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Nhất định không phụ sự kỳ vọng cao của Chủ tịch thành phố.
Chờ xe của Chu Dật Quần dần đi xa, Dương Duy Thiên nhìn Lý Trấn Phong:
- Cục trưởng Lý, chúng tôi cũng cáo từ.
Lý Trấn Phong gật đầu, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Đúng rồi, Tiểu Từ, có phải mấy ngày tới cậu muốn tới tỉnh thành không?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình:
- Đúng vậy, tôi trở về lấy ít đồ, sắp xếp một số chuyện liền tới tỉnh thành. Sao vậy? Cục trưởng Lý.
Lý Trấn Phong cười:
- Không sao, như vậy đi, đến lúc đó chúng ta cùng đi, vừa vặn tôi tới Phòng Tài chính làm việc.
Từ Quân Nhiên bừng tỉnh, xem ra mục đích chuyến đi này của Lý Trấn Phong hẳn là tới Phòng Tài chính chạy việc, nói trắng ra là nghĩ biện pháp chạy số tiền bị Lâm Lệ giữ lại. Sở dĩ gọi mình đi cùng, sợ rằng tám chín phần là bởi vì quan hệ của mình và Lâm Lệ, hy vọng dựa vào điều này để khơi thông.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy thì được, ngày mai tôi sẽ tới tìm Cục trưởng Lý.
Ước định xong, Lý Trấn Phong cũng ngồi xe của Cục Tài chính rời đi, lúc này phần lớn xe đều là Hồng Kỳ, bình thường chỉ có người đứng đầu các đơn vị mới có tư cách sử dụng.
- Tên nhóc này, cậu…
Chờ tất cả mọi người rời đi, lên xe Jeep của mình, Dương Duy Thiên mới kinh ngạc nói với Từ Quân Nhiên, mặc dù muốn nói lại thôi, nhưng ý của gã rất rõ ràng, đương nhiên là hy vọng Từ Quân Nhiên có thể giải thích một chút chuyện hôm nay.
Tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, lúc đầu coi như bình thường, nhưng phía sau hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Dương Duy Thiên. Hoặc là nói, tình hình tiến triển của chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã, khiến gã bỗng nhiên có cảm giác trở tay không kịp. Nếu không phải vì Từ Quân Nhiên và Chu Dật Quần đều là người một nhà, gã đã sớm hỏi Từ Quân Nhiên ngay tại chỗ rồi.
Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, vội vàng giải thích với Dương Duy Thiên, nói cho gã biết quan hệ giữa mình và Lâm lệ cùng với chuyện xảy ra ở tỉnh thành. Đương nhiên, hắn không nói quan hệ giữa mình và Hô Diên Ngạo Ba, loại chuyện này căn bản không cần thiết nói ra.
Nghe chuyện Từ Quân Nhiên gặp phải, Dương Duy Thương thổn thức không thôi.
Có thể nói không khoa trương chút nào, nếu lúc này không phải Từ Quân Nhiên dựa vào quan hệ cá nhân giải quyết vấn đề nguồn máy móc, xưởng gia công gra-phit hay là nhà máy văn phòng phẩm của công xã trấn Lý gia căn bản sẽ biến thành trò cười.
Ngay cả máy móc cũng không mua được, chỉ có tài nguyên và nhà xưởng thì làm được gì?
Nghĩ tới đây, Dương Duy Thiên càng oán hận Tần Quốc Đồng hơn, đây là chuyện liên quan tới chiến tích của gã, Tần Quốc Đồng thiếu chút nữa phá hoại, Dương Duy Thiên làm sao có thể không oán trách.
- Tiểu Từ, cậu chuyên tâm phụ trách chuyện mua sắm máy móc ở tỉnh thành, còn lại giao cho tôi, công việc trong huyện tôi sẽ xử lý!
Dương Duy Thiên đằng đằng sát khí nói ra những lời này, trong lòng cũng đã quyết định chủ ý, lúc này mặc kệ phải trả giá gì, nhất định phải quán triệt ý chí của mình xuống, quan tâm quái gì Tần Quốc Đồng có ý kiến phản đối hay không, hai người đứng đầu ở thành phố đều đáp ứng giúp mình, cùng lắm thì mình dùng quyền uy Bí thư Huyện ủy áp chế Hội nghị Thường ủy, cho dù thế nào cũng phải tiến hành cải cách công xã trấn Lý gia theo tư tưởng của mình và Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên thấy bộ dạng của Dương Duy Thiên, gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, tôi nghe Bí thư.
Hắn cũng hiểu được, Dương Duy Thiên rất coi trọng thí điểm cải cách công xã trấn Lý gia, mình chỉ cần nói cho gã biết nên làm gì, hiện giờ Dương Duy Thiên nhất định sẽ chấp hành từng bước. Dù sao mặc cho ai cũng thấy được, chỉ cần làm tốt thí điểm công xã trấn Lý gia, với Dương Duy Thiên mà nói chẳng khác nào một chiến tích cực lớn. Phải biết rằng huyện Võ Đức là huyện nghèo nhất thành phố, mà công xã trấn Lý gia là một nơi nghèo nhất trong huyện, nếu có thể làm được ở nơi này, truyền đi, tên tuổi “quan lại có tài” của Dương Duy Thiên gã có thể ngồi vững.
Giọng của Dương Duy Thiên rất có lực, tựa như mang theo lực xuyên thấu truyền vào tai Từ Quân Nhiên, gã trầm giọng nói:
- Cậu trở về nhất định đưa ra một danh sách, viết ra tên tuổi cán bộ mà cậu cho là thích hợp tới công xã trấn Lý gia làm việc, cứ tiến hành điều chỉnh dựa theo danh sách đó.
Từ Quân Nhiên nghe xong lời này lại sững sờ, không thể tưởng được quyết tâm của Dương Duy Thiên lại lớn như thế. Điều này trên cơ bản chẳng khác nào một lần nữa điều chỉnh bộ máy công xã trấn Lý gia dựa theo suy nghĩ của hắn, có thể nói vận mệnh của rất nhiều người ở hợp trấn Lý gia thậm chí trong huyện hiện giờ đều trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm giác được trách nhiệm trên vai mình nặng hơn rất nhiều, hắn suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Bí thư, tôi thấy ngài có thể hàn huyên một chút với Bộ trưởng Phục và Bí thư Bạch.
Dương Duy Thiên sững sờ, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên lại hơi tán thưởng.
Có thể buông tha quyền lực mình vừa giao cho hắn, trái lại cân nhắc để mình nói chuyện với Thường ủy Huyện ủy khác, cố gắng dùng biện pháp trao đổi lợi ích để giải quyết chuyện công xã trấn Lý gia, Từ Quân Nhiên này quả nhiên không phải vật trong ao giống như Chủ tịch thành phố nói.
Trầm ngâm một lát, Dương Duy Thiên nói:
- Như vậy đi, cậu định ra mấy người, tôi nói với Bộ trưởng Phục một chút, để bọn họ vào Đảng ủy.
Điều này rõ ràng nói cho Từ Quân Nhiên, cho phép hắn xếp thuộc hạ của mình vào Đảng ủy.
Nhìn qua Dương Duy Thiên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm giác được vị Bí thư Dương này cũng là nhân vật lợi hại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo