Trịnh Vũ Thành hiểu rất rõ Vương Vĩ Đạt. Y biết, tuy Vương Vĩ Đạt không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nhưng tuyệt không phải loại người hành động thiếu suy nghĩ, ngay lần gặp đầu tiên đã xưng huynh gọi đệ với người ta.

Vương Vĩ Đạt đã từng nói, y có thể leo lên được vị trí như bây giờ, chính là nhờ vào ánh mắt của mình. Y đã đúc kết được kinh nghiệm, muốn làm tốt công tác, nhất định phải tiến hành đầu tư tình cảm xung quanh. Vì công việc mà phải tiếp xúc người, nhưng trong số những người mình tiếp xúc, ai cũng không thể cam đoan trong đó có ngọa hổ tàng long hay không.

Lời này không phải là Vương Vĩ Đạt uống say mà nói. Y thật sự xem Trịnh Vũ Thành là bạn bè chân chính của mình. Bởi vì Trịnh Vũ Thành là người mà y biết trong thời điểm y chán nản nhất.

Trong mắt Trịnh Vũ Thành, Vương Vĩ Đạt luôn dùng hành động để chứng minh lời nói nhân sinh của y.

Nhưng hôm nay, trước mặt Trịnh Vũ Thành, Vương Vĩ Đạt lại trước sau phá vỡ hành vi chuẩn tắc của mình. Trong quá trình tiếp xúc với Từ Quân Nhiên, biểu hiện cực kỳ khác thường.

Nhưng Trịnh Vũ Thành là người thông minh, cũng không bóc trần điểm này.

Sự việc đã được thương lượng xong, mọi người tất nhiên là bắt đầu vui chơi giải trí.

Qua ba lần rượu, năm lần đồ ăn, Từ Quân Nhiên bưng ly rượu lên, không phải kính tất cả mọi người, mà chỉ kính một mình Bạch Sa.

Ly rượu của quán cơm dân tộc này khá đặc biệt, cũng không phải ly lớn như bên ngoài. Loại ly này khoảng bốn cân, người bình thường uống chưa được ba ly là đầu óc choáng váng. Một chai rượu không chỉ rót được bốn ly. Nói cách khác, bốn người Từ Quân Nhiên mỗi người một ly là có thể giải quyết xong một bình.

Rượu cũng như vậy. Uống bao nhiêu còn tùy vào suy nghĩ của anh.

Bạch Sa cũng biết ý tứ của Từ Quân Nhiên. Lần này đến tỉnh, nhờ sự hỗ trợ của anh ta dắt mối bắt cầu mà tốn không ít khí lực. Từ Quân Nhiên đây là mượn hoa kính Phật.

Sau khi uống xong một ly với Bạch Sa, Từ Quân Nhiên lại mời Trịnh Vũ Thành và Vương Vĩ Đạt mỗi người một ly.

Đây coi như là lễ nghi xã giao. Dù sao trong những người ngồi đây, Từ Quân Nhiên là nhỏ tuổi nhất. Khi cần nhờ đến sự giúp đỡ của mọi người, tất nhiên là phải uống trước.

Vương Vĩ Đạt uống đến sắc mặt đỏ bừng, cảm xúc rất nhanh tăng vọt, mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên:

- Quân Nhiên, người làm anh như tôi cũng phải bội phục bản lĩnh của người đọc sách như cậu. Có thể sống tốt ở thủ đô, nhưng lại hết lần này đến lần khác trở về Giang Nam chúng ta. Một nhân vật như vậy, tôi thật sự bội phục.

Nói xong, y giơ ngón tay cái lên với Từ Quân Nhiên, tình cảm kính nể bộc lộ trong lời nói.

Bạch Sa đã đem chuyện của Từ Quân Nhiên nói qua một lần với mọi người. Những bạn học với Từ Quân Nhiên, đại đa số đều chọn ở lại thủ đô làm cán bộ cơ quan trung tương. Chỉ có một mình hắn, công việc tốt ở thủ đô không làm, lại trở về nông thôn đền đáp quê hương.

Từ Quân Nhiên mỉm cười nói:

- Anh Vương cũng khách sáo quá rồi. Tôi chỉ là không quen sống ở thành phố lớn mà thôi. Hơn nữa, tôi lớn lên ở nông thôn, không trở về nhà thì đi đâu chứ?

Vương Vĩ Đạt lắc đầu, khoát tay nói:

- Cậu cũng đừng khiêm tốn như vậy. Những năm qua tôi ngược xui cũng gặp không ít người thành tài. Những người này nói dễ nghe một chút là vì tiền đồ. Nói khó nghe là vong ân phụ nghĩa quê hương. Một đám từ nông thôn đi ra, khi có hộ khẩu thành phố thì không thèm về với ông bà. Thứ người đó trước mặt tôi, tôi liếc cũng chẳng thèm liếc.

Y nói rất đúng sự thật, ngay cả Bạch Sa và Trịnh Vũ Thành cũng phải gật đầu đồng ý. Những người đàn ông trung niên như bọn họ, đều từ cực khổ mà đi lên, trải qua những năm tháng lên núi xuống nông thôn, nên có tình cảm rất sâu nặng. Hơn nữa, cho dù bây giờ có được chút thành tích, nhưng đối với những người nguyện ý cắm rễ ở nông thôn đều rất bội phục. Vì thế, đối với những người từ bỏ cuộc sống ở thành phố mà về nông thôn như Từ Quân Nhiên, bọn họ tất nhiên là rất thích kết giao.

Thời đại này, những người có chủ nghĩa lý tưởng rất dễ được người khác tiếp nhận và tôn kính.

Điểm này, Từ Quân Nhiên có muốn không thừa nhận cũng không được. Hắn cũng biết Vương Vĩ Đạt nói là thật. Kỳ thật, hắn cũng biết tâm tư của Trịnh Vũ Hòa và Bạch Sa. Tuy có ý kết giao với hắn, nhưng đồng thời cũng là muốn giúp bà con nông dân.

Đã là thanh niên trí thức, đối với nông thôn đều có một tình cảm rất đặc biệt. Kiếp trước Từ Quân Nhiên đã thấy không ít những người như vậy. Khi bọn họ còn trẻ, đến nông thôn làm thanh niên trí thức. Có một số người bởi vì lý do cá nhân mà trở về thành phố, nhưng cũng có người lựa chọn ở lại. Nhưng bất kể là người rời đi hay lưu lại, tình cảm đối với nông thôn vẫn chưa từng thay đổi. Nếu có cơ hội, bọn họ đều vươn tay, dùng khả năng của mình để trợ giúp bà con.

Tình huống như vậy, ở những năm cuối thập niên 80 và thập niên 90 đều thường hay gặp.

- Tiểu Từ, cậu nói đi, có cần gì giúp đỡ thì cứ mở miệng.

Bạch Sa nhìn Từ Quân Nhiên, cười hỏi.

Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói với Bạch Sa:

- Anh Bạch, thật sự là có việc cần nhờ anh giúp một tay. Sau khi khai thác được than chì, nguồn tiêu thụ cần phải nhờ các anh hỗ trợ.

Bạch Sa nghe xong, liền gật đầu:

- Không thành vấn đề. Sở công nghiệp sẽ có phương pháp.

Nguồn tiêu thụ và vấn đề công nhân đã được giải quyết, tâm trạng của Từ Quân Nhiên rất cao hứng, lại kính mỗi người một ly.

Mọi người ăn cơm, đương nhiên không giống mấy bữa tiệc xã giao, uống không dứt rượu. Người nào dường như cũng đều có chút say. Bạch Sa nói với Vương Vĩ Đạt:

- Như thế nào đây?

Từ Quân Nhiên lập tức hiểu ra, đứng lên muốn ra ngoài tính tiền, không nghĩ tới Trịnh Vũ Thành trừng mắt nói:

- Cậu làm gì thế?

Từ Quân Nhiên cười:

- Không có gì. Tôi chỉ muốn đi toilet.

Trịnh Vũ Thành là người nào chứ. Có thể trở thành người quản lý tiệm cơm dân tộc, tuyệt đối là người khéo léo. Nhìn bộ dạng của Từ Quân Nhiên là đoán được hắn muốn làm gì, liền khoát tay:

- Cậu không cần phải xen vào. Bữa cơm hôm nay, tính hết cho tôi.

Nói xong, y quay sang hỏi Vương Vĩ Đạt:

- Có cần chút hoạt động gì không?

Đây là phương ngôn của Giang Nam, cũng coi là một loại giải trí sau khi ăn xong. Dù sao mọi người ăn cơm xong đều rất cao hứng. Tục ngữ nói, no bụng thì ấm dục. Ở khu vực Giang Nam trước giải phóng, sau khi ăn xong là nghe hát, dạo kỹ viện, còn có người hút thuốc phiện. Nhưng sau khi giải phóng, nhờ vận động tuyên truyền, hiện tại không còn hoạt động đó nữa. Trịnh Vũ Thành nói hoạt động ở đây, chính là mấy người gom lại cùng đánh mạt chược.

Khi còn làm lãnh đạo kiếp trước, Từ Quân Nhiên cũng trải qua không ít những chuyện như vậy. Dù sao, khi đã có được địa vị nhất định, có chút xã giao là không thể tránh khỏi. Từ Quân Nhiên nhờ sự dạy bảo của cha nuôi, đối với những địa phương ô tạp không bao giờ lui tới. Những hoạt động giải trí thường hay làm là ca hát, đánh bài….

Tuy bây giờ Từ Quân Nhiên cũng không có tâm tư đó, nhưng dù sao cũng là Bạch Sa và Trịnh Vũ Thành chủ đạo, hắn cũng không tiện nói gì.

Không nghĩ tới Vương Vĩ Đạt sau khi nghe Trịnh Vũ Thành nói, nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, lắc đầu:

- Thôi, kết thúc ở đây đi. Hôm nay mệt rồi. Lát nữa tìm chỗ yên tĩnh uống chén trà nói chuyện.

Trịnh Vũ Thành cũng là người thông minh, gật đầu đồng ý:

- Vậy cũng được. Để tôi cho người sắp xếp. Chúng ta uống trà đi.

Y đứng dậy đầu tiên. Vương Vĩ Đạt, Từ Quân Nhiên và Bạch Sa đi đằng sau. Mọi người bước vào một gian phòng. Trịnh Vũ Thành phất tay, bảo người đi chuẩn bị một căn phòng cho mọi người nghỉ ngơi, sau đó móc ra một bao thuốc thơm, rút cho mỗi người một điếu, cười nói:

- Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.

Đều là kẻ nghiện thuốc, cả Từ Quân Nhiên cũng vậy, liền nhận một điếu thuốc cho mình.

Vương Vĩ Đạt cười, đứng dậy nói muốn đi nhà vệ sinh. Trịnh Vũ Thành do dự một chút, ánh mắt đảo qua Vương Vĩ Đạt và Từ Quân Nhiên, sau đó cũng đứng lên:

- Tôi đi với cậu.

Sau khi hai người rời đi, Bạch Sa thấp giọng nói với Từ Quân Nhiên:

- Quân Nhiên, chuyện này được sao?

Y nói, tất nhiên là về chuyện nhà máy than chì. Dù sao, ý định của Từ Quân Nhiên là thành lập nhà máy sản xuất văn phòng phẩm. Hiện tại tùy tiện đổi thành nhà máy sản xuất than chì, Bạch Sa lo lắng Từ Quân Nhiên chưa chuẩn bị đủ, cho nên mới hỏi như thế.

Từ Quân Nhiên nhìn Bạch Sa, rồi lại nhìn về phía cửa phòng khép hờ, mỉm cười không lập tức trả lời, ý vị thâm trường nói với Bạch Sa:

- Anh Bạch, có nhiều thứ, chỉ cần làm được, không cần lo lắng đến kết quả.

Hắn đương nhiên sẽ không nói cho Bạch Sa biết hắn đã nhìn ra ý tứ lôi kéo của Trịnh Vũ Thành và Vương Vĩ Đạt. Có thứ, chỉ cần hiểu mà không cần diễn đạt bằng lời. Giống như Từ Quân Nhiên vậy, người ngoài nhìn vào cứ tưởng hắn là một sinh viên mới ra trường nhiệt huyết với đời. Nhưng ai có thể biết rằng, dưới khuôn mặt hơn hai mươi tuổi non nớt đó lại cất giấu ánh mắt nhìn thấu nhân tình ấm lạnh cơ chứ?

Khi hai người bọn họ nói chuyện, tại một chỗ khác, Trịnh Vũ Thành và Vương Vĩ Đạt cũng đang trao đổi.

Ở WC, Trịnh Vũ Thành nhìn thấy chung quanh không có ai, liền thấp giọng nói với Vương Vĩ Đạt:

- Vĩ Đạt, cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?

Vương Vĩ Đạt mỉm cười thần bí:

- Anh, tôi chỉ nói với anh một câu, việc giữ gìn mối quan hệ với Tiểu Từ, đối với anh em chúng ta sau này sẽ có chỗ tốt. Về sau anh sẽ biết.

Gương mặt Trịnh Vũ Thành trở nên nghiêm túc:

- Nhưng tôi cũng nói cho cậu biết, thân phận của tiểu tử này không đơn giản. Cậu đừng nên có tâm tư lộn xộn. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôi sẽ trở mặt đấy.

Y biết rõ Vương Vĩ Đạt là người giỏi luồn cúi, sợ gã có tâm tư không đứng đắn với Từ Quân Nhiên.

Vương Vĩ Đạt cười gật đầu:

- Anh cứ yên tâm đi. Tôi biết phải làm như thế nào.

Trịnh Vũ Thành thở dài một hơi, cũng không biết Vương Vĩ Đạt nghe lọt lỗ tai lời mình nói được bao nhiêu. Những gì cần nói cũng đã nói. Nếu thật sự Vương Vĩ Đạt tự tìm đường chết, vậy cũng không thể trách y.

Khi hai người trở lại phòng nghỉ, Từ Quân Nhiên và Bạch Sa đã hút xong điều thuốc. Mọi người trò chuyện thêm một lát nữa. Từ Quân Nhiên thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền chủ động muốn ra về.

Trịnh Vũ Thành khách khí giữ lại, nhưng thấy thái độ kiên quyết của Từ Quân Nhiên, cũng không nói gì, chỉ bảo Từ Quân Nhiên về sau có cơ hội thì thường xuyên đến chơi.

Dù sao, mọi người cũng là lần đầu gặp mặt. Tuy nói chuyện cũng rất hợp, nhưng vẫn chưa thể nói đến trình độ thân thiết.

Khi bước đến đại sảnh quán cơm dân tộc, lúc này đang là giờ cơm tối, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua, lông mày liền cau lại.

- Tại sao lại là cô ấy?

0.13030 sec| 2434.133 kb