Nếu nói như vậy, ca đêm mà hắn phải trực, đã có thể danh chính ngôn thuận giao cho người khác rồi. - Được, vậy giao cho ngươi, vừa đúng lúc ta có thể thả lỏng một chút.

Lý Nhị Cốt lười biếng nói.

- Đến rồi.

Phi Thi lạnh lùng nói.

- Ừm?

Hai người Lý Nhị Cốt, Chỉ Tru ngẩng đầu nhìn lại.

Bọn họ nhìn thấy ở phía xa có một đốm đen nhỏ đang chậm rãi lớn dần, đến lúc có thể nhìn thấy rõ ràng là thứ gì, tất cả đều khẽ nhếch miệng.

Đây căn bản chính là một tòa núi lớn đang chuyển động.

- Cái này… hình như có chút khó đối phó.

Chỉ Tru há miệng, bất đắc dĩ nhổ nước bọt, nói:

- Ta còn cho rằng kích thước lớn nhỏ giống con Man Thú Hoang Cổ lần trước, tại sao lần này lại lớn gấp ba bốn lần chứ?

Hắn nghi ngờ bản thân có thể chống đỡ nổi con thú ấy hay không, thật sự là quá lớn rồi, đơn giản chỉ là một cú xông tới thì có lẽ hắn cũng không ngăn nổi.

- Cùng nhau ra tay đi, nếu không… thành Thánh Dương sẽ bị phá hủy mất.

Hai tay của Lý Nhị Cốt buông xuống, lòng bàn tay nổi lên một đầu khớp xương màu trắng.

Sức mạnh mà hắn thức tỉnh chính là điều khiển đầu khớp xương, có thể làm cho xương của bản thân trở nên rắn chắc hơn.

- Làm thịt con Man Thú Hoang Cổ này, thức ăn trong một năm tới, thành Thánh Dương cũng không cần lo đến rồi.

Tiếng nói khàn khàn của Phi Thi vang lên.

Từng miếng vải trên người hắn bay lên, lộ ra một chút da thịt bị thối rữa, mùi hôi thối kinh tởm tản ra.

Sức mạnh mà Phi Thi thức tỉnh chính là Dùng Độc, một dạng biến thể của độc, có thể hấp thu các loại hư thối tạo ra độc tố.

Hắn thường xuyên rời khỏi thành Thánh Dương, đi đến những nơi hoang dã để tìm chất độc.

- Này này… ngươi cẩn thận độc của mình một chút chứ.

Lý Nhị Cốt xê dịch mấy bước qua hướng bên cạnh.

- Mỗi lần nhìn thấy đều làm ta cảm thấy buồn nôn.

Cơ thể của Chỉ Tru nhảy lên, nhảy đến lỗ châu mai* ở phía xa.

*Lỗ châu mai: phần nhô lên ở bên trên tường.

Sắc mặt của đám người Ny Cát Toa thay đổi, vội vã rời khỏi xung quanh Phi Thi, rất sợ dính phải một chút khí độc.

Với thực lực cấp bốn, cấp năm của bọn họ, mà dính phải độc tố, không đến một ngày liền sẽ chết.

- Đến rồi, chuẩn bị ra tay.

Phi Thi mới không thèm quan tâm đến người khác như thế nào.

Man Thú Hoang Cổ đến gần, cách thành Thánh Dương còn khoảng 1km.

- Ra tay.

Chỉ Tru là người đầu tiên động thủ.

Mái tóc đen cực dài của hắn duỗi ra một cách điên cuồng, tạo thành một con Bạch Tuộc Lớn dài hơn mười mét, tóc là xúc tua, bộ tóc vướng víu đã tạo thành 9 cái xúc tua lớn.

Chỉ Tru điều khiển tóc xúc tua giẫm ở trên mặt đất, lao về phía của Man Thú Hoang Cổ.

Bốn cái xúc tua dài hơn mười thước, to bằng bắp đùi, quất về chân trước của nó, muốn buộc nó phải dừng lại.

Hô!

Mặt đất lay động, một tường thành bằng đá bay lên từ mặt đất, chặn lại roi đánh.

Phanh!

Đá vỡ nát, tường thành bằng đá bị quất in thành bốn vết nứt lớn.

- Tình hình thế nào?

Chỉ Tru sững sờ, cả người vội vã lùi lại.

Sự công kích của hắn cứ dễ dàng bị chặn lại như vậy?

- Là chủng biến dị bên trong Man Thú Hoang Cổ.

Sắc mặt của Lý Nhị Cốt nghiêm trọng.

Hắn không nghĩ đến con hung thú này lại còn có thể điều khiển đất đá, nói như vậy, thành Thánh Dương có chút nguy hiểm rồi.

- Nếu như là chủng biến dị, vậy chỉ có thể mời vị kia ra tay mà thôi.

Phi Thi dừng bước, không dám đến quá gần con hung thú ấy, kẻo bị đất đá vùi lấp.

- Trước tiên hãy hạn chế nó một chút rồi nói sau.

Hai tay của Lý Nhị Cốt chống xuống mặt đất, hét lớn một tiếng:

- Đứng lên, Thiên Cốt Lâm.

Mặt đất chấn động, từng khúc xương trắng dài mười mét dựng đứng lên từ mặt đất, lan ra khoảng hai ba trăm mét, hình thành một khu rừng xương.

- Ùng ùng~~

Mặt đất mấy trăm mét nứt ra, giống như chỉ lật trang sách, sẽ chôn cả khu rừng xương vào trong lòng đất.

-???

Lý Nhị Cốt bối rối, đại chiêu của mình đã bị hóa giải rồi?

Không chỉ có mình hắn bối rối, hai người Phi Thi, Chỉ Tru cũng ngây ngốc ra, đây cũng không quá nói đạo lý rồi?

Một con Man Thú Hoang Cổ không phải nên đạp một cước lên mới đúng sao? Tại sao không làm theo thói quen chứ?

- Các vị, hình thức hoan nghênh của các ngươi thật là… thú vị.

Giọng trong trẻo của một người đàn ông vang lên, truyền đến từ phía sau của con hung thú kia.

Sau lưng của Huyền Vũ, Thành Lâu một trong bốn phía của thành Huyền Vũ, đang ở ngay trước cổng thành.

Mục Lương đứng ở trước cổng thành được gọi là Quan Tinh Lâu.

Nhìn lại vùng đất cao nơi đây, là vị trí tốt nhất để quan sát Trà Thụ Tinh Thần phát sáng, cũng là nơi thành Huyền Vũ có tầm nhìn rộng nhất, dù sao nó cũng nằm ở vị trí trên lưng của Tiểu Huyền Vũ.

-…

Y Lệ Y nghe được âm thanh quen thuộc, không nhịn được che trán.

Đây là thành chủ của thành Huyền Vũ lại đến giao dịch rồi, còn làm cho tất cả mọi người sợ như vậy.

Sắc mặt của Trình Mâu hiện lên tia cổ quái, một màn thật quen thuộc.

Hắn nhìn Man Thú Hoang Cổ thay đổi thật lớn, trong lòng không thể không cảm thán: Con hung thú này biến hóa cũng quá khoa trương rồi, huống chi là biến lớn gấp mười lần.

Hai người cũng không nghĩ tới, đi đến thành Thánh Dương lại có thể trải nghiệm thêm một lần cảm giác kinh sợ kia ở thành Thập Lâu.

….

- Ai?

Thân ảnh của Lý Nhị Cốt lùi về, ngẩng đầu nhìn phía sau Hoang Cổ Man Thú.

- Có người điều khiển con Hoang Cổ Man Thú đó, chẳng trách phương thức tấn công lại có chút không giống.

Thân ảnh của Chi Tru hạ xuống, rơi xuống bên cạnh Lý Nhị Cốt.

- Xem tình hình rồi lại ra tay.

Phi Thi cẩn thận nói.

- Thành Huyền Vũ chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn đến làm giao dịch với thành Thánh Dương.

Nguyệt Thấm Lan đứng trên lỗ châu mai, ưu nhã hào phóng hô:

- Dọa đến các vị, không phải là ý của chúng ta.

Vương đối vương, tướng đối tướng.

Những chuyện như hét lên thế này, là điều cần nàng đến làm.

-…

Khóe mắt của Mục Lương run lên.

Nữ nhân này, ngươi đang muốn kích thích bọn họ sao.

-???

Khóe miệng của đám người thành Thánh Dương giật một cái.

Cho nên, bị hù dọa là do chúng ta chuyện bé xé to?

- Mễ Á, nữ nhân này có bản lĩnh nói chuyện ức hiếp người, có thể liều một trận với ngươi.

Hi Bối Kỳ nhổ nước bọt nói.

- Ta không ức hiếp người.

Mễ Á trầm mặc, nói:

- Ta chỉ nói sự thật.

- Ngươi thật đúng là…

Hy Bối Kỳ bất lực vỗ trán.

Cô gái tai mèo thật sự là không có một chút cảm giác bản thân mình đang nói chuyện ức hiếp người.

-…

Người thú đầu sư tử trầm mặc, đột nhiên cảm thấy bản thân lúc nãy tức giận, hình như có chút cảm giác tự mình tức giận.

Người thú đầu sói và người thú gấu không hiểu sao lại có chút buồn cười.

….

Hiện tại, ba người Lý Nhị Cốt, Phi Thu và Chỉ Tru.

Vì để kéo dài khoảng cách, bọn họ đã lui về trên tường thành Thánh Dương.

Ba người nhìn phía sau con Man Thú Hoang Cổ, dựa vào ánh mắt cường hãn có thể nhìn thấy rõ phía sau lưng con cự thú có hai người đang đứng trên cổng thành.

- Làm sao bây giờ?

Chỉ Tru hỏi.

- Trước tiên hãy đáp lời bọn họ, tìm hiểu tình hình rồi sau đó nói tiếp.

Lý Nhị Cốt cảm thấy tốt nhất là không nên gây chiến.

0.14143 sec| 2443.828 kb