Editor: Trâm Rừng

Diệp Trường Phi nhẹ giọng nói, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua lưng Phù An An, đè lên eo của nàng, "Lại đây, cảm nhận lực lượng của ta, tiếp tục khom người xuống."

Phù An An nghiêm túc làm động tác theo lời của Diệp Trường Phi.

“Diệp ca, tôi nhớ được bài tập mẫu lúc đầu cũng không cần công eo như thế a?”

Khóe miệng Diệp Trường Phi hơi cong lên, ánh mắt từ chiếc eo thon thả của Phù An An dời đến chiếc cổ trắng nõn của cô, "Thật đẹp."

“Cái gì?” Phù An An nhìn về phía Diệp Trường Phi hoài nghi là mình nghe lầm.

Diệp Trường Phi đầu ngón tay điểm nhẹ hai cái trên lưng của Phù An An giống như đánh đàn dương cầm, âm thanh thư giãn và ôn nhu “tiểu Hoa muội muội, chúng ta ở chung mấy ngày nay, ý nghĩ của Diệp ca ca, cô còn không hiểu rõ sao?”

Phù An An khẽ cau mày, đứng dậy lùi về sau một bước.

"Diệp ca, tôi sẽ ghi nhớ tất cả sự quan tâm mà anh dành cho tôi, anh vĩnh viễn là anh trai của tôi!"

“Tiểu Hoa muội muội một mặt muốn mà còn cự tuyệt ta là do muốn ta nói ràng cho cô biết sao?” Diệp Trường Phi kéo tay của Phù An An, ôm eo của cô, “anh đây thích cô, làm nữ nhân của anh đi.”

Làm con mẹ ngươi thì có!

Phù An An cố nén xúc động muốn một cước đá văng hắn, miễn cưỡng vui cười “Diệp ca, anh giống như anh ruột của tôi vậy!”

Diệp Trường Phi đưa tay xoa bóp mặt của Phù An An, khẽ cười một tiếng, “anh ruột, không phải là thân* ca ca sao?”

*Thân có nghĩ là ruột thịt cũng có nghĩa là thơm, hôn

Mẹ nó, thật là nhịn không được nữa. Tên lưu manh đáng chết này từ đâu tới đậy.

Phù An An hít sâu một hơi, đem hai tay trên mặt đẩy ra, "Buông tay ra trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

Khoảng cách tới khi trò chơi kết thúc chỉ còn lại 5 ngày, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian để mà đợi nữa. Diệp Trường Phi dùng ngón tay nâng cằm Phù An An lên, miệng hắn tiến lại gần.

Phù An An ngừng thở, trọng tâm chuyển tới chân trái, một cú đá đoạn tử tuyệt tôn đã đồn lên đùi phải chuẩn bị hoàn tất.

Đúng lúc này dưới lầu truyền đến tiếng cửa kính vỡ nát cùng tiếng thét chói tai.

“Diệp ca, những người ở phía ngoài đang xông vào!”

Nghe được tiếng kêu bên dưới, Diệp Trường Phi ánh mắt biến đổi, hắn buông Phù An An ra, nhanh chóng đi xuống lầu.

Có cơ hội rồi! Phù An An cũng đi theo xuống lầu.

Sức tàn phá của kẻ bị dồn vào đường cùng là rất lớn.

Tất cả tấm ván gỗ cùng cửa kính kiên cố tất cả đều bị phá hủy, người bên ngoài như không còn thiết sống nữa chui vào toà nhà, sau đó nhào về phía những người trong phòng, mắt đỏ ngầu, mặc kệ sống chết mà xông lên.

“Mọi người xông lên a! Bọn hắn có thật nhiều nước và đồ ăn!”

Hơn một nửa số người trong phòng sợ hãi trước những kẻ điên cuồng và đói khát này.

Diệp Trường Phi đứng tại lầu mười hai rút súng ra, mặt không đổi sắc bắn chết nạn dân đầu tiên chạy đến.

Hắn nhìn những đàn em bị dọa đến choáng váng, lạnh lùng nói “ còn đứng ngây ra đó làm gì? Đợi những người này cướp hết vật tư sau đó biến thành như bọn chúng sao?” Một đám thủ hạ đều bị la cho giật mình. Cầm gậy sắt và các vũ khí khác nhào vào vật lộn với những kẻ xâm nhập.

Số lượng kẻ xâm nhập so với người của Diệp Trường Phi lớn hơn rất nhiều, nhưng kẻ xâm nhập đã bị đông lạnh bỏ đói nhiều ngày, thân thể vô cùng suy yếu, so với những người được ăn uống no đủ thì giá trị vũ lực nhỏ hơn rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, song phương ngang tài ngang sức, hỗn loạn không gì sánh được.

Ở trên lầu nhìn thấy thuộc hạ của mình lần lượt chết đi, Diệp Trường Phi rốt cục ra tay.

Một phát đánh bay nam nhân trước mặt Lưu Thiên, hắn tiến lên, đá vào bắp chân của kẻ đột nhập vừa lao lên tầng mười hai. Lòng bàn tay ấn vào đầu kẻ đột nhập, chỉ nghe thấy tiếng lách cách nhẹ nhàng

Người trong tay của hắn lập tức không còn thở.

Vì sự gia nhập của Diệp Trường Phi, sự hỗn loạn này nhanh chóng bị dập tắt. Xác chết nằm la liệt trên mặt đất, Diệp Trường Phi đá văng hai tay đang chặn chân mình, thản nhiên nói: "Dọn sạch nơi này đi."

“Dạ” Lưu Thiên nắm chặt cánh tay bị thương, vội vàng kêu gọi những tiểu đệ khác dọn dẹp.

Diệp Trường Phi đảo mắt một vòng trên mặt tất cả thuộc hạ, hơi nhíu mày, "Phù Tiểu Hoa đâu?"

1.19930 sec| 2395.508 kb