Editor: Trâm Rừng

"Nếu cô ấy là một người chơi thì sao?"

Tên đàn em của Diệp Trường Phi cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nhỏ giọng nói, “Diệp ca, chúng ta vẫn đang ở trong trò chơi sinh tồn cần nên cẩn thận một chút, thuyền chạy cẩn thận chạy được vạn năm.”

"Ừm." Diệp Trường Phi nhìn như tùy ý nói, “tiểu Lưu đã lớn thật rồi, trong trò chơi còn biết giúp đỡ Diệp ca ta thật nhiều.”

“Không có, không có , ta còn chờ Diệp ca mang ta đi ra ngoài kìa.” Nghe hắn nói như vậy, tiểu Lưu nhân bỗng nhiên lắc đầu.

"Ta nói nhiều quá, xin lỗi Diệp ca." Diệp Trường Phi cười như không cười nhìn hắn một cái, nằm trên ghế sa lon chợp mắt, “phái người canh gác vào ban đêm không cho phép bất kỳ nào vào cũng như đi ra.”

--

Cơn bão kéo dài đến nửa đêm. Cuối cùng tiếng sấm cũng ngừng.

Bởi vì có quá nhiều người mà Phù An An không biết nên cô đã không ngủ ngon và giật mình thức giấc nhiều lần vào ban đêm. Cô cầm đạo cụ không gian, không muốn ở chỗ có quá nhiều người, quá dễ dàng bị bại lộ.

Nghe thấy tiếng mưa rõ ràng đã nhỏ hơn ở bên ngoài, Phù An An bắt đầu nghĩ cách ra ngoài.

Ban đêm cũng không phải rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi bên ngoài còn có tiếng lẩm bẩm, nói mớ, cái này khiến cho Phù An An làm một ít động tác nhỏ cũng không quá mức đột ngột. Hỏng bét là có người gác đêm.

Ngay cả vào lúc giữa đêm, vẫn có một ngọn lửa nhỏ thắp sáng tòa nhà chính phủ.

Tấm kính bị đập lúc trước đã bị chặn lại, nếu bây giờ cô muốn ra ngoài, nhất định sẽ kinh động đến những người này. Trốn ra chỗ này sẽ khá khó khăn.

Phù An An dựa vào thuyền bơm hơi cắn ngón tay, nhìn những người gác đêm trước mặt, cô lặng lẽ đứng dậy.

Thuyền bơm hơi vừa hơi di chuyển đã thu hút sự chú ý của bọn họ.

"Cô đang làm gì đấy?" Hai người xông lại ngăn cảng Phù An An.

“Đi nhà xí, thuận tiện kéo nó theo.” Phù An An lời ít mà ý nhiều.

Hai người mắt nhìn thuyền nhỏ sau lưng cô “ đi nhà xí mà còn muốn mang theo thuyền?” “Đúng a.”

Phù An An rất bình tĩnh, giống như mang thuyền vào toilet so với đem giấy vào toilet còn muốn bình thường hơn.

Bị thần kinh. Hai người liếc nhìn Phù An An, "Nhà vệ sinh ở tầng này, đừng kéo thuyền đi lung tung."

Phù An An đứng tại chỗ không nhúc nhích, liếc nhìn hai người, lại ngã xuống thuyền bơm hơi nhắm mắt dưỡng thần.

--

Sáng sớm

Phù An An tỉnh dậy khi ngửi thấy mùi cháo thơm nồng nặc.

Khi cô mở mắt ra, Diệp Trường Phi đang đứng trước mặt cô, bưng một bát cháo, mỉm cười nhìn cô.

"Tiểu Hoa muội, tối hôm qua cô ngủ có ngon không? Có muốn ăn chút cháo không?"

Phù An An liếc hắn một cái, không còn chống cự như trước, bưng cháo nói lời cảm ơn.

Sau nửa đêm cô đã suy nghĩ rất lâu. Tình huống hiện tại cô không thể kéo lấy thuyền phao đi, một mình cô lại không thể đi xa hơn được. Gặp được người mà cô không giải quyết được vậy thì tạm thời gia nhập vào nhóm người này vậy.

Thấy Phù An An tiếp nhận cháo, Diệp Trường Phi càng cười lớn hơn, đi trở về đội ngũ của mình, bắt đầu phân chia công việc cho mọi người.

“Hôm nay sưu tầm đường phố lớn ở phía nam, điều tra rõ ràng địa hình chưa?”

“Đã tra rõ rồi .”

"Được rồi , Lưu Thiên dẫn đầu, nhớ trở về sớm một chút."

Diệp Trường Phi đơn giản dặn dò một chút, đám người này mặc áo mưa vào mang theo vũ khí bắt đầu rời đi.

Phù An An tận mắt nhìn thấy Diệp Trường Phi giao cho đàn ông dẫn đầu một khẩu súng. Nhìn đến đây trong lòng Phù An An lộp bộp một chút, may mắn tối hôm qua cô không có mạo hiểm.

Sau khi những người tìm thức ăn đã rời đi, Diệp Trường Phi liếc nhìn những người còn lại trong tòa nhà, để lại một vài tay sai canh gác ở tầng một, sau đó mang tất cả những người còn lại đi dọn dẹp từng tầng một. Tất cả thực phẩm được tìm thấy trong tòa nhà được chuyển vào căn phòng kia.

Quần áo ấm hay thuốc bình thường cũng như vậy, Diệp Trường Phi đứng canh ở chỗ đó, không có ai dám giấu giếm đồ vật.

0.11752 sec| 2390.336 kb