Editor: Trâm Rừng

“A!” Mọi người hét lên rồi vội vàng lùi lại phía sau.

Diệp Trường Phi phất phất tay, "Mọi người lên trên đi."

Trên tầng cao nhất.

Họ nhìn thấy một tòa nhà dân cư cách đó không xa đang sụp đổ.

Đó là một khu đô thị, nước đánh tới đây có thể là một phản ứng dây chuyền gây ra bởi sự sụp đổ của một tòa nhà.

Nền móng của những tòa nhà này bị thấm nước đến mức mềm mụp và biến dạng, đã có nhiều trường hợp nhà cửa bị lũ cuốn trôi, nhưng sự sụp đổ đột ngột của một tòa nhà không phải là một sự rung chuyển bình thường. Sóng đánh tới làm toàn bộ tòa nhà thành phố rung chuyển đến hai lần.

Mặt nước trở nên càng thêm vẩn đục, từ cái hướng kia truyền đến tiếng thét cùng với tiếng khóc rống, chỉ trong nháy mắt đã có hàng trăm ngàn người đã chết.

“Móa! Diệp ca, cái khu nhà kia phòng ở còn rất mới, sao tự nhiên lại sụp được?”

Lưu Thiên kinh hãi nhìn tòa nhà dưới chân mình, "Tòa nhà chính quyền thành phố có an toàn không? Nó sẽ không chôn chúng ta chứ?"

Đám người vốn dĩ bị sự sụp đổ của tòa nhà kia dọa cho sợ hãi, bây giờ nghe Lưu Điền nói càng làm cho lòng người thêm bàng hoàng.

“Ngươi bình tĩnh một chút.”

Diệp Trường Phi rất bình tĩnh, hoàn toàn thờ ơ với sự sụp đổ của tòa nhà. “ Tòa nhà thị chính này ngày xưa là chỗ làm việc của nhân viên chính phủ và các chính trị gia, công ty xây dựng nào có gan to đến nổi dám ăn bớt ăn xén vật liệu xây dựng của nó.”

Ngoài khách sạn Lạc Luân mà trò chơi gợi ý, đây chắc chắn là một trong những nơi an toàn nhất. Đáng tiếc là khách sạn đã bị người kia đoạt mất .

Dưới sự an ủi của Diệp Trường Phi, cơn hoảng loạn "nhỏ" này đã qua đi, Lưu Thiên và những người khác tiếp tục dành thời gian cho công việc.

Chạng vạng tối, nhìn ánh đèn lờ mờ giữa phòng, Phù An An lấy cuốn sổ ra, gạch bỏ ngày hôm nay.

Vẫn còn mười một ngày trước khi kết thúc trò chơi. Bây giờ cứ như là ...... một ngày bằng một năm. Phù An An nghĩ thầm trong lòng, rồi cất cuốn sổ vào ba lô.

Dựa theo quy tắc đã được tổng kết, mười ngày cuối cùng sẽ ngày càng khó khăn hơn. Cửa sổ bên cạnh bắt đầu kêu kẽo kẹt, cô bọc kín trong áo khoác mà vẫn cảm thấy lãnh lẽo.

Gió nổi lên!

Thành Phố Hải Ly ngày thứ 20

Là trợ lý mới được bổ nhiệm nên Phù An An phải đi ra ngoài cùng với Diệp Trường Phi. Đến bây giờ cô mới biết, Diệp Trường Phi lại có một chiếc ca nô.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phù An An, Diệp Trường Phi khẽ mỉm cười, "Đây là món đồ chơi nhỏ mà ta cướp được từ một tên nhà giàu phiền phức, tiểu Hoa lên đi."

Ca nô mà là đồ chơi nhỏ sao?! Phù An An nghĩ mãi mà không rõ, hắn đều có phương tiện giao thông tốt như vậy, còn giữ cô mãi không chịu thả ra là vì cái gì? Thuyền bơm hơi nhỏ có mị lực lớn như vậy sao?.

Ngoài cô và Diệp Trường Phi ra, còn có đám tiểu đệ của Diệp Trường Phi đang ngồi trên thuyền ca nô, thêm mấy người đứng trên ba chiếc bè đơn giản phía trước và phía sau thuyền ca nô.

Có hai trung tâm mua sắm lớn trên Đại lộ phía Tây. Mặc dù phần lớn bị chìm dưới nước nhưng vẫn có một tầng rắn chắc nổi trên mặt nước. Ngày càng có nhiều người ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Phù An An nhìn thấy rất nhiều bè tre tự chế đậu xung quanh trung tâm mua sắm, một số người đang tìm kiếm các tầng chưa ngập nước, một số thậm chí còn xuống nước để tìm kiếm dấu vết của thức ăn.

Không còn pháp luật cùng trật tự, ngoại trừ tìm đồ còn có cướp bóc.

Chuyện cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại ăn tôm nhỏ là chuyện quá bình thường. Chỉ trong năm phút, không dưới ba vụ cướp đã xảy ra.

Có người mới vừa ở dưới nước tìm được đồ vật trong nháy mắt đã bị cướp, có một nhóm người canh ngay cửa để chặn cướp của những nhóm ít người hơn, thậm chí còn có người cướp bè gỗ.

Trong lúc nhất thời tất cả đều là tiếng kêu khóc mắng chửi, quá hỗn loạn.

Diệp Trường Phi trực tiếp dừng thuyền tại giao lộ nhiều người đi tới đi lui nhất, nhìn thấy thuyền ca nô, rất nhiều người ánh mắt lóe sáng, dán chặt vào chiếc ca nô, hiển nhiên bọn họ cũng rất động tâm.

Nhưng mà, Diệp Trường Phi cũng không có để ý bọn hắn nhiều lắm, bình tĩnh đem súng nhỏ ra.

1.03295 sec| 2396 kb