Lê Tiểu nhìn trần nhà vàng ố trên đỉnh đầu, mắt hơi đỏ, giọng nói nhỏ hån đi: “Tối qua con mơ thấy anh ấy..”
\r\n\r\n“Ôi…” Trọng Cửu Công than khẽ, không nói lời thừa mà lấy một quyển sổ từ trong túi ra, nhìn danh sách gần đây: “Thứ Bảy có nghi thức nhập liệm, tiến hành ở nhà quàn núi Nam Dương, con đi cùng đi.”
\r\n\r\n“Cảm ơn thầy.” Giọng Lê Tiểu vừa khàn vừa trầm.
\r\n\r\nTâm trạng nặng nề chợt ập đến, khiến cô cần một lối khơi thông.
\r\n\r\nMà nghi thức nhập liệm chính là cách chuộc tội của cô.
\r\n\r\nVì đây là thể diện cho đoạn đường cuối cùng của người chết, cũng là thể diện cho Huy Tử đã chết vì cô nhưng không được nhận lấy.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nKhông lâu sau, có người gõ cửa phòng, một thanh niên anh tuấn đẩy cửa vào.
\r\n\r\nAnh ta vừa thấy Lê Tiểu thì lập tức mừng rỡ: “Tiểu Lê, em đến rồi!”
\r\n\r\nLê Tiếu ngẩng đầu khỏi ghế dựa, nhàn nhạt gật đầu tỏ ý: “Sự ca.”
\r\n\r\n“Mặc Tê à, thứ Bảy này Lê Tiếu sẽ tham gia nghi thức ở núi Nam Dương với chúng ta.
\r\n\r\nĐến lúc đó, con nhớ chuẩn bị đổ cho ba người.”
\r\n\r\nNghe thế, Mặc Tế thoáng ngày ra, ánh mắt nhìn Lê Tiểu càng thêm kinh ngạc: “Tiểu Lê cũng đi sao? Vậy…”
\r\n\r\n“Không còn chuyện gì khác thì con đi trước đây…” Lê Tiếu vừa nói vừa đứng dậy, chào tạm biệt Trọng Cửu Công rồi rời khỏi phòng tiếp tân.
\r\n\r\nMặc Tê đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng rời đi của cô, chợt lo lắng nói: “Thầy, thầy thật sự muốn để Tiểu Lê đi cùng chúng ta sao? Trước đó không phải thầy đã nói.”
\r\n\r\nTrọng Cửu Công giơ tay ngắt lời Mặc Tế, ánh mắt xa xăm: “Trò ấy khác con.
\r\n\r\nCon học làm bậc thầy các nghi thức tang lễ vì lương cao.
\r\n\r\nCòn trò ấy học chi vì muốn giải tỏa tâm trạng.
\r\n\r\nLần này…! mặc trò ấy đi.”
\r\n\r\nMặc Tề nhếch môi không nói gì, nét mặt cũng không dừng dưng như trước.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nLê Tiếu ra khỏi hiệp hội không vội rời đi mà bước chậm rãi dọc theo via hè, vẻ mặt lạnh nhạt.
\r\n\r\nBỗng nhiên có người gọi cô từ phía sau: “Tiểu Lê.”
\r\n\r\nLê Tiếu dừng bước, quay đầu làm gò má ca vào mũ áo, nét mặt thản nhiên nhìn đối phương.
\r\n\r\nLà Mặc Tê.
\r\n\r\nAnh ta bước nhanh đến, dừng lại trước mặt Lê Tiểu rồi chậm rãi nói: “Vừa rồi quên đưa thứ này cho em.”
\r\n\r\nLê Tiếu cúi đầu nhìn.
\r\n\r\nĐó là một túi gấm đỏ rực cỡ nửa bàn tay, bên trên còn chi vàng thêu hai chữ “Bình An“.
\r\n\r\nCô không nhận mà hỏi ngược lại: “Gì thể?”
\r\n\r\nMặc Tế gãi đầu, gương mặt dịu dàng lộ rõ sự hồi hộp: “Lúc trước anh có đến Phật viện với thầy một chuyển, thuận tay xin hai túi gấm bình an.
\r\n\r\nMột cái đưa cho thấy, cái này đưa cho em.”
\r\n\r\nLê Tiểu ngước mắt nhìn anh ta, vẫn không nhân, chỉ lắc đầu: “Em không cần, tự anh giữ lại đi.”
\r\n\r\n“Ấy đừng, anh cố ý xin cho em và thấy đấy, anh có giữ lại cũng không linh nghiệm.” Mặc Tê vừa nói vừa đưa về phía trước, dường như lo rằng Lê Tiếu lại từ chối nên đề nghị: “Nếu em thấy ngại thì chi bằng…!em mời anh một ly trà sữa xem như trả lệ.
\r\n\r\nEm xem, đối diện là tiệm trà sữa.”
\r\n\r\nĐã nói đến đây thì Lê Tiếu cũng không tiện từ chối nữa.
\r\n\r\nCô nhận lấy túi gấm kia, tiện tay nhét vào túi áo.
\r\n\r\nHai người sống với nhau đi về phía đường phố đối diện.
\r\n\r\nCùng lúc đó, ở một chỗ cách tiệm trà sữa ven đường mấy mét, cửa kính dày và nặng của một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi hạ xuống một nửa.
\r\n\r\nCửa kính rất dày, nếu ti mi quan sát sẽ phát hiện đây là xe thương vụ được bọc chống đạn đặc biệt.
\r\n\r\n“Ông chủ, là cô Lê!”
\r\n\r\nTài xế đã chở Lê Tiểu nhiều lần, liếc mắt liền nhận ra cô..
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo