Kế đến, không đợi Truy Phong phải hỏi, Lưu Vân và Vọng Nguyệt đã trực tiếp bước đến, một trái một phải khiêng người ra khỏi thang máy.
\r\n\r\nVọng Nguyệt còn nói như thật: “Tôi nghe nói dưới chân núi Nam Dương có một vùng đất tốt.
\r\n\r\nNếu chôn cậu ở đó cũng không khiến cậu phải ấm ức đâu.”
\r\n\r\nTiếng mắng chửi cùng sự giãy giụa của Truy Phong dần xa, Lê Tiểu cong môi nhíu mày, lúc này mới chậm rãi ra khỏi thang máy.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nDiện tích tầng 101 khoảng 2000 mét vuông, phần lớn dùng tường thủy tinh ngăn thành các khu hợp lý.
\r\n\r\nNơi này cũng chính là trung tâm quyền lực của Tập đoàn Quốc tế Diễn Hoàng.
\r\n\r\nLê Tiếu đi theo Thương Úc đến phòng làm việc của anh.
\r\n\r\nPhòng rộng gần 400 mét vuông, thoáng đăng và khí phách.
\r\n\r\nMàu sắc chủ đạo đen vàng, mà cửa sổ ngắm cảnh sát đất hai bên có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố Nam Dương.
\r\n\r\nTòa nhà cao nhất trong thành phố, là điểm mốc địa lý, cũng là đặc trưng của Nam Dưong.
\r\n\r\nTrước bàn giám đốc màu đen, Thương Úc cởi nút áo vest, hất cằm hướng về sofa bên tay phải: “Ngồi đi.”
\r\n\r\nLê Tiếu chắp tay sau lưng bước đến, sau khi ngồi xuống thì bắt tréo chân: “Hôm nay Diễn gia ăn mặc chỉnh chu như vậy vì có hoạt động gì sao?”
\r\n\r\nThương Úc liếc cô, ánh mắt lưu luyến trên đầu vai trắng tuyết của cô, giong rất nhạt: “Ở nơi
\r\n\r\nlàm việc đương nhiên phải ăn mặc thỏa đáng.”
\r\n\r\nLê Tiểu: “???”
\r\n\r\nKhông biết tại sao, nhưng khi Thương Úc nói những lời này, ánh mắt anh như ẩn chứa ngọn lửa.
\r\n\r\nLê Tiếu kéo áo lên cho bót hở vai, nhung ngăn trên thì lại lộ eo dưới.
\r\n\r\nBỗng dung cô lại cảm thấy hơi phiền, sao cái áo này nhỏ thế?
\r\n\r\nThương Úc đỡ tay vin ghế ngồi xuống, đùi phải thuận thể khoác lên chân trái, mở hồ sơ trên bàn, trầm giọng hỏi: “Quen biết Truy Phong à?”
\r\n\r\nLê Tiểu ngồi trên ghế sofa, lúc thì kéo cổ áo, lúc thì lôi vạt áo, không tập trung đáp lại: “Không quen.”
\r\n\r\n“Không quen?” Anh lặp lại, lúc văn bút máy thì kín đáo nhìn Lê Tiếu.
\r\n\r\nNghe thể, Lê Tiếu chớp đôi mắt nai, thản nhiên nói: “Ừ, thật sự không quen biết.
\r\n\r\nHôm nay là lần gặp thứ hai.
\r\n\r\nTổng Giám đốc Phong thấy tối đa tài nên muốn đào tạo tôi thành trợ lý của anh ta.”
\r\n\r\nTruy Phong đang được dạy đỗ ở cầu thang chợt hắt hơi.
\r\n\r\nLà ai đang nhắc nhẹ sau lưng anh ta thế?
\r\n\r\nTâm mắt sâu thằm của Thương Úc rơi trên mặt Lê Tiểu, môi hơi nhếch: “Cô thiếu việc à?” Gương mặt Lê Tiếu rạng rỡ hẳn lên, một tay đỡ cằm tựa vào tay vịn sofa, cười gian manh:
\r\n\r\n“Không thiểu việc, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tập.
\r\n\r\nDiễn gia…!chiêu mộ thực tập sinh không?”
\r\n\r\nTừ sau khi gặp Thương Úc, cô có âm mưu muốn đến thực tập ở Quốc tế Diễn Hoàng.
\r\n\r\nTừ đầu đến cuối cũng chỉ vì anh.
\r\n\r\nNgay khi Lê Tiếu cảm thấy thắng lợi đang ở trong tầm mắt, cô lại nghe anh tuyệt tình từ chối: “Không chiêu mộ.”
\r\n\r\nNụ cười bên môi Lê Tiếểu cứng lại: “…”
\r\n\r\n“À.” Cô đáp lại một tiếng, ngồi thẳng ngưòi, nghiêng đầu nhìn tường kính ở phía trước.
\r\n\r\nThật mất mặt! Thật xấu hổ!
\r\n\r\nNgười đàn ông này vốn không phải quý tộc! Một quý tộc sẽ từ chối người ta như vây sao? Thấy gương mặt Lê Tiếu càng lúc càng nặng nề, Thương Úc cười thâm sâu: “Trước mắt hội đồng quản trị không thiếu thực tập sinh, nhưng mà…”
\r\n\r\nLê Tiếu liếc nhìn anh: “Nhưng mà sao?”
\r\n\r\nNghe thế, anh thích ý dựa vào ghế, ánh mắt sâu xa: “Vị trí lễ tân dưới lầu trụ sở chính của Diễn Hoàng có thể để cô thực tập.”
\r\n\r\nLê Tiểu im lặng, mắt nai nhìn chằm chằm vào con ngươi tối tăm của anh, thoáng nghiền ngẫm rồi hỏi thẳng không kiêng dè: “Diễn gia, có phải tôi chọc giận anh không?”
\r\n\r\nBảo cô thực tập lễ tân, việc này có khác gì với theo trai nhầm chuồng đâu?.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo