Lê Tiểu nhếch môi: “Đồ công sở trong nhà tôi nhiều lắm, vừa hay cũng ít có cơ hội mặc.”
\r\n\r\n“Muốn thực tập trong bao lâu?” Hương nước hoa trên người anh quẩn quanh khắp người Lê Tiểu.
\r\n\r\nGò má cô trông càng tinh xảo duyên dáng trong lòng bàn tay anh.
\r\n\r\nLê Tiếu trấn tĩnh lại, trả lời: “Ba tháng đi, đến tháng chín tôi phải báo danh ở Sở nghiên cứu khoa học.”
\r\n\r\nThương Úc nhìn cô thật sâu, bóp nhẹ gò má cô: “Được, như em mong muốn.”
\r\n\r\nLại là bốn chữ “Như em mong muốn.”
\r\n\r\nTim Lê Tiếp đập loạn mấy nhip.
\r\n\r\nBan đầu cô muốn từ hôn, anh nói như cô mong muốn.
\r\n\r\nGiờ cô muốn đến Diễn Hoàng, anh vẫn nói như em mong muốn.
\r\n\r\nTình cảm mơ hồ nào đó lập tức lên men, hóa ra không phải là mình cô sắm vai độc diễn.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nKhi khúc nhạc đệm đi qua, Thương Úc lại quay về bàn giám đốc ngồi xuống.
\r\n\r\nLê Tiểu cuộn mình trong áo vest của anh làm ổ trên sofa, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại như có nai con chạy loạn.
\r\n\r\nHai người ở chung phòng, nhưng lại có thể lằng lặng cảm nhận tâm sự cá nhân.
\r\n\r\nNhiệt độ cùng mùi hương áo vest, là hương nước hoa và mùi thuốc lá thuộc riêng anh.
\r\n\r\nLê Tiếu nhẹ nhàng kéo cổ áo, đắp lên nửa gương mặt mình, chỉ để lộ đôi mắt nai xinh đẹp, len lén nhìn người đàn ông đang bận việc.
\r\n\r\nMấy giây sau, Lê Tiểu to gan hơn, chơi đùa với cúc áo vest, nhàn nhạt pha trò: “Diễn gia, có phải bút máy hỏng rồi không?”
\r\n\r\nThính lực của cô rất tốt, thị lực cũng không tồi.
\r\n\r\nTiếng răng rắc vừa rồi chắc chắn là đầu bút bị hỏng.
\r\n\r\nThương Úc không trả lời mà bấm điện thoại nội bộ, lạnh lùng nói: “Để Truy Phong làm hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo của Parma.”
\r\n\r\n“Vâng, Diễn gia.”
\r\n\r\nTiếng trong điện thoại nội bộ hơi quen tai, hình như là Lưu Vân.
\r\n\r\nNghe Thương Úc sắp xếp như vậy, khóe môi dưới áo vest dần nhếch lên: “Diễn gia, có phải Truy Phong nằm không cũng trúng đạn không?”
\r\n\r\nNghe thế, anh gio tay sửa tay áo, liếc nhìn cô như cảnh cáo, mà cũng như đùa giỡn: “Không muốn cậu ta nằm không cũng trúng đạn thì sau này cách xa cậu ta ra.”
\r\n\r\nLê Tiếu ôm áo vest của anh khẽ hít hà, tiếp tục thăm dò: “Thế tiếp xúc qua công việc thì sao?”
\r\n\r\nThương Úc ngang ngược nhéch môi: “Em và cậu ta sẽ không có tiếp xúc qua công việc.”
\r\n\r\nGần đến mười hai giờ trưa, Lưu Vân gõ cửa mang hai phần đồ ăn đến.
\r\n\r\nTrong phòng làm việc sáng sủa yên ấng, người đàn ông ngồi làm việc ở bàn giám đốc, còn cô gái thì làm ổ trên sofa chơi điện thoại.
\r\n\r\nLưu Vân nhìn thẳng, đặt bữa ăn lên kỷ trà, vừa muốn ra cửa thì giọng nói trầm thấp vang lên: “Cậu ta xuất phát rồi?”
\r\n\r\n“Vâng, lão đại, đã đến sân bay.” Lưu Vân gật đầu, trong lòng thầm thắp một dãy nến cho Truy Phong.
\r\n\r\nCứ thế, Truy Phong chẳng hiểu vì sao mình lại bị ném tới Parma suốt ba tháng trời.
\r\n\r\nMột giờ sau, Truy Phong ngốc nghếch ngồi trên máy bay thương vụ của Diễn Hoàng mà không làm sao nghĩ ra được lý do!
\r\n\r\nRõ ràng đã nói hạng mục hợp tác trí tuệ nhân tạo giao cho Lạc Vũ xử lý, sao tự dưng lại giao cho anh ta?
\r\n\r\nVọng Nguyệt và Lưu Vân cũng không nói nguyên nhân cụ thể mà chỉ mắng anh ta một trận, cộng thêm những lời đồng tình khó hiểu.
\r\n\r\nTrên máy bay, Truy Phong sờ cằm nghiền ngẫm.
\r\n\r\nAnh ta bỗng nhớ lại cầu nói của Vọng Nguyệt: Dám ra tay trên đầu lão đại, muốn chết đúng không?
\r\n\r\nAnh ta thật sự không nghĩ ra được mình đã ra tay cái gì nhỉ?
\r\n\r\nTruy Phong bắt tréo chân quơ quơ, cầm bia tu một hớp.
\r\n\r\nChắc do cồn nên anh ta chợt nhay bén nghĩ đến một màn ở thang máy.
\r\n\r\nLẽ nào lão đại bảo cô ấy đi qua, chứ không phải gọi Vọng Nguyệt và Lưu Vân?
\r\n\r\nLẽ nào…!cô ấy là người của lão đại? Trời ạ, anh ta chết chắc rồi!.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo