Không biết bắt đầu từ bao giờ, lão đại của bọn đã dùng lại WeChat.
\r\n\r\nHình như sau khi quen biết cô Lê thì phải?
\r\n\r\nLúc này, Thương Úc lười nhác cầm lấy điện thoại.
\r\n\r\nKhông hề bất ngờ, là tin nhắn của Lê Tiểu.
\r\n\r\nChỉ có mấy chữ: Diễn gia, tối nay dùng bữa ở đâu?
\r\n\r\nHình như hôm nay cô bé này rất quan tâm đến chuyện dùng bữa của anh.
\r\n\r\nThương Úc xoa trán, ngón cái gõ nhẹ lên màn hình hai chữ: Khách sạn.
\r\n\r\nKhung nhắn đến đây tạm ngừng.
\r\n\r\nThương Úc thoát WeChat, vừa muốn khóa màn hình thì bất ngờ thấy icon [phát hiện] dưới WeChat, có một dấu đỏ bất ngờ.
\r\n\r\nMa xui quỷ khiến, anh vừa gõ vào thì thấy tin mới nhất trong vòng bạn bè là của Lê Tiếu vừa đăng.
\r\n\r\nCô không viết gì cả, chỉ có một tấm hình biển hoa tulip.
\r\n\r\nNhưng điều khiến Thương Úc dừng mắt lại là vị trí địa lý dưới hình: triển lãm nghề vườn thế giới, Nhạn Thành.
\r\n\r\nAnh híp mắt.
\r\n\r\nNếu lúc này Lưu Vân quay đầu lại thì có thể nhìn thấy khóe môi Thương Úc dường như nhếch lên ý cười nhàn nhạt.
\r\n\r\nLúc này, anh thoát WeChat, bấm số của BabyGirl trong lịch sử cuộc gọi.
\r\n\r\n“Ở Nhạn Thành à?”
\r\n\r\nLê Tiếu nghe được chất giọng quyến rũ của Thương Úc mà không khỏi nhếch môi, ung dung nói: “Phải, nghe nói triển lãm nghề vườn thế giới bắt đầu rồi, vừa hay đến giải sầu một chút.” Cô thấy phải cho lý do này tròn điểm!
\r\n\r\nThương Úc cầm điện thoại, nhìn cảnh phố xá xẹt qua ngoài cửa, nhớ lại WeChat mà Lê Tiểu gửi cho mình, ánh mắt sáng tỏ: “Vẫn chưa dùng bữa à?”
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn bàn cơm Tây cho hai người trước mắt mình, đôi mắt nai lấp lánh ánh sáng: “Vẫn chưa, vừa gọi món xong, đang chờ thức ăn lên, Diễn gia có rảnh cùng dùng bữa không?”
\r\n\r\n“Vị trí.”
\r\n\r\nLê Tiểu nói: “Phòng com Tây, khách sạn Hoàng Gia, Nhạn Thành.”
\r\n\r\n…
\r\n\r\nKhoảng hai mươi phút, đoàn xe trở lại khách sạn Hoàng Gia ở Nhạn Thành mà Thương Úc ngủ lại.
\r\n\r\nNgay lúc Lưu Vân mở cửa xe cho Thương Úc thì nói nhỏ: “Lão đại, cô Lê ngồi bàn số 01 ở phòng com Tây.”
\r\n\r\n“Ừm.”
\r\n\r\nThương Úc tháo nơ cổ, thuận thế đưa áo vest cho Lưu Vân, trên người chỉ còn lại áo sơ mi và quần tây đen, sải bước vào trong đại sảnh khách sạn.
\r\n\r\nLưu Vân cầm áo vest bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
\r\n\r\nTại sao cô Lê có thể tìm được chính xác khách sạn mà lão đại ngủ lại?
\r\n\r\nNhân viên tham dự đợt hội nghị diễn đàn ca điểm này đều ở lại tòa quốc khách.
\r\n\r\nChỉ có ông chủ nhà họ ngủ lại ở khách sạn có độ riêng tư mạnh và chỉ số an toàn cao.
\r\n\r\nTại sao cô Lê lại biết được? Chiêu gì thế này, ngang tàng thế!
\r\n\r\nPhòng com Tây của khách sạn trang hoàng ưu nhã, nhạc khúc piano êm tai chậm rãi ngân vang.
\r\n\r\nLê Tiếu ngồi ở bàn số 01, đỡ cằm nhìn Thương Úc chậm rãi đi đến dưới ánh đèn pha lê.
\r\n\r\nDáng người anh cao ráo, khí chất xuất chúng, dù tay áo sơ mi có nếp nhăn nhỏ, cũng không hề ảnh hưỏng đến nét tôn quý cùng lịch lãm của anh.
\r\n\r\nPhòng ăn Tây tối nay chỉ có một bàn khách của họ.
\r\n\r\nLê Tiếu mặc lễ phục màu champagne, guơng mặt trang điểm nhạt quả thật xinh đẹp động lòng người, khác hẳn vẻ lạnh nhạt lười nhác thường ngày, tăng thêm vẻ quyến rũ nhã nhặn.
\r\n\r\nCô cười: “Cảm ơn Diễn gia dù đang bận vẫn nề mặt đến dùng bữa.”
\r\n\r\nCô đây là đang châm chọc chuyện trưa nay anh từ chối cùng nhau dùng bữa đây mà.
\r\n\r\nThương Úc hơi nghiêng người, kéo ghế ra ngồi, khuỷu tay đặt trên bàn, đầu ngón tay gõ lên bàn một cái, từ tốn nói, chất giọng lộ vẻ lười nhác: “Đến lúc nào thể?”
\r\n\r\n“Mới tới chiều nay.” Lê Tiểu nâng gấu váy, đặt nước chanh trước mặt anh: “Tôi đoán..
\r\n\r\ntrưa nay anh chưa ăn gì.”
\r\n\r\nTrên gương mặt Thương Úc là nét mỏi mệt mơ hồ.
\r\n\r\nAnh ngước mắt nhìn Lê Tiểu, ánh mắt sâu thằm với ánh sáng nhàn nhạt mông lung: “Muốn đến bù cho tôi?”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo