Hai vệ sĩ thấy Lê Tiểu thì thoáng sửng sốt rồi lắp bắp: “Cô Lê! “
\r\n\r\nGặp quỷ rồi!
\r\n\r\nSao cô Lê lại ở ngay cạnh phòng lão đại?
\r\n\r\n“Diễn gia có ở đây không?” Lê Tiểu chậm rãi bước đến trước cửa phòng VIP999 xem thử.
\r\n\r\nMột vệ sĩ liếc mắt, nén nỗi kinh ngạc mà gật đầu: “Có.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLê Tiểu mím môi, cúi đầu ngẫm nên mở miệng thế nào, nhưng bất ngờ lại thấy trên thảm xanh có vết máu chưa khô.
\r\n\r\nAnh bị thương rồi?
\r\n\r\nLê Tiếu căng thẳng, những bình tĩnh hất cằm về phía cửa phòng: ““Tôi có thể vào chứ?”
\r\n\r\nVệ sĩ trố mắt nhìn nhau, trải qua một giây đắn đo, thuần thục xoay người văn chốt cửa: “Mời cô Lê.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nCả đám vệ sĩ đều biết rõ độ khoan dung của lão đại nhà mình đối với cô Lê.
\r\n\r\nHọ đoán rằng, đây phải là một Bàn Thờ sống nên không thể trêu chọc được đâu!
\r\n\r\nCửa mở, trong căn phòng sang trọng lập tức thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
\r\n\r\nLê Tiếu vòng qua sảnh cửa chính, tùy ý liếc mắt tranh vẽ trừu tượng trên tường, đạp lên thảm dày đi vào phòng khách.
\r\n\r\nMùi máu tanh nồng hơn.
\r\n\r\nTrong phòng khách, trên kỷ trà có mấy tấm vải gat thấm máu, Lưu Vân để tay trần ngồi trên ghế sofa, mặc cho một người đàn ông lạ mặt lau vết thương trên tay trái cho mình.
\r\n\r\nLúc này, Thương Úc ngồi trên sofa một người.
\r\n\r\nHình như anh mới tắm xong, áo sơ mi đen mới tinh chi gài mấy nút dưới, tóc rối phủ trán, ngực với xương quai xanh còn hơi ẩm.
\r\n\r\nĐôi chân mặc quần tây bắt treo trước người, đầu ngón tay kep điếu thuốc cháy phân nửa, nghe tiếng bước chân thì liếc mắt: “Dây rồi?”
\r\n\r\nLê Tiếu “Ừ” một tiếng.
\r\n\r\nThấy ánh mắt tỏ ý của anh, cô liền lên trước ngồi, đánh giá vết thương của Lưu Vân.
\r\n\r\nVết dao 7 centimet, đâm sâu tấc rưỡi.
\r\n\r\nThương Úc nhìn gò má Lê Tiếu, hứng thú nhướng đuôi mắt: “Không sợ à?”
\r\n\r\nLê Tiểu dời mắt khỏi vết thương của Lưu Vân, nhàn nhạt mở miệng: “Sợ gì cơ?”
\r\n\r\nĐiều kinh khủng cô từng gặp nghiêm trọng hơn hẳn vết dao này nhiều.
\r\n\r\nChắc do Lê Tiếu quá lạnh lùng và ung dung nên cả Lưu Vân và người đàn ông bên cạnh đang xử lý vết thương cũng không nhịn được mà nhìn về phía cô.
\r\n\r\nBiểu hiện của cô Lê này quá bình tĩnh.
\r\n\r\nCon gái ở độ tuổi này như cô lại có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh máu tanh như vậy? Ngay lúc này, người nọ cầm kim khẩu xuyên qua bắp thịt của Lưu Vân còn chưa khẩu mũi kế tiếp thì Lê Tiếu bỗng chậm rãi mở miệng: “Vết thương của anh ta chưa được xếp hợp lý, cách anh khâu như vậy sẽ khiến kết cấu dưới bắp thịt anh ta bị phân tầng.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nNgười đàn ông la mặt lập tức dùừng tay, sợ hãi nhìn Lê Tiếu: “Cố Lê biết khâu vết thương?” Lê Tiểu ung dung gục đầu xuống: “Có biết một chút.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nĐối phương nghiên ngẫm, chọt nhìn Thương Úc, dò xét hỏi: “Lão đại, chi bằng! để cô Lê làm giúp?”
\r\n\r\nNgười này là một trong bốn trợ thủ của Thương Úc, Vọng Nguyệt.
\r\n\r\nNhưng Vọng Nguyệt không phải bác sĩ, xử lý vết thương cho Lưu Vân cũng chỉ là tuân mệnh khi gặp nguy.
\r\n\r\nLúc này, Thương Úc nghiêng người khẩy tàn thuốc, nhìn vė mặt lạnh nhạt của Lê Tiếu, cất giọng mang ý tứ sâu xa: “Từng xử lý vết thương do dao?”
\r\n\r\nLê Tiếu đã nhóm người dậy, khi đi về phía Lưu Vân thì khẽ mim cười: “Phải, đã từng xử lý.
\r\n\r\n” Hơn nữa còn rất nhiều lần.
\r\n\r\nNhưng cô không nói ra câu cuối cùng.
\r\n\r\nLưu Vân nhìn Lê Tiểu thản nhiên như vậy thì cung kính gật đầu: “Vậy phiền cô Lê rồi.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Không phiền!” Lê Tiếu thành thạo đeo bao tay, tiến hành khử trùng đơn giản, sau đó nhận lấy kim khẩu và kéo phẫu thuật bắt đầu khẩu miệng vết thương giúp Lưu Vân.
\r\n\r\n.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo