Chưa đến mười phút, Lê Tiểu đã khâu xong miệng vết thương trên tay trái Lưu Vân.
\r\n\r\nCô tháo bao tay vứt thùng rác: “Được rồi đấy.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nTrước khi xoay người, Lê Tiểu ngừng chân, ngoảnh lại nói: “Chắc anh biết những điều cần lưu ý khi dưỡng thương chứ?”
\r\n\r\nLưu Vân vội gật đầu liên tục: “Tôi biết, cảm ơn cô Lê đã nhọc lòng thay.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nVọng Nguyệt nhìn chắm chẳm Lê Tiểu, chỉ cảm thấy cô có dáng vẻ tuổi trẻ kiêu ngạo trông hệt như Thương Úc.
\r\n\r\nCó lẽ ánh mắt của Vọng Nguyệt dõi theo quá chăm chú, anh ta đã bỏ qua vẻ mặt đân trở nên ảm đạm của lão đại nhà mình.
\r\n\r\nTuy Lưu Vân bị thương, nhưng không hề ảnh hưởng đến bản lĩnh quan sát sắc mặt.
\r\n\r\nTay phải anh ta cầm sơ mi lên, khoác đại trên đầu vai, vuốt cằm với Thương Úc: “Lão đại, vây chúng tôi đi trước đây.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nThương Úc gây tàn thuốc vào trong gạt tàn, đường nét gương mặt sâu sắc không giận tự uy, trầm giọng căn dặn: “Cậu về Nam Dương trước, dưỡng thường tốt rồi về đội lại, công việc bình thường để Vọng Nguyệt xử lý thay cậu.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Vâng, lão đại.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nHai người lập tức rời phòng, mãi đến lúc tới sảnh cửa trước, Vọng Nguyệt mới tinh táo lại.
\r\n\r\nDừng chân ở hành lang, anh ta kéo áo sơ mi trên vai Lưu Vân, ti mi đánh giá vết thương được khẩu lại: “Cô Lê học y sao?”
\r\n\r\n“Lúc trước có điều tra qua, hình như học kỹ thuật tế bào gì đó.
\r\n\r\n” Lưu Vân dứt lời rồi lại nhìn Vọng Nguyệt, thấy đối phương cứ nhìn vết thương của mình chằm chằm nên nghi ngờ mà đạp một cước: “Cậu đang xem gì thể?”
\r\n\r\nVọng Nguyệt ngẩng đầu, đặt áo sơ mi lên đầu vai Lưu Vân lại, lấy điện thoại ra thao tác vài cái, sau đó đưa màn hình về phía Lưu Vân, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhìn kỹ này, chuyên ngành đó không cần đến việc cầm dao phẫu thuật, mà là nghiên cứu gen sinh vật.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Nhưng! cậu nhìn vết thương của cậu đi, căn bản không phải thủ pháp khẩu đơn giản.
\r\n\r\nTôi nhớ cậu từng nói cô ấy còn chưa tốt nghiệp, nhưng kỹ thuật xử lý vết thương quá điêu luyện.
\r\n\r\nCậu và lão đại không thấy lạ à?”
\r\n\r\nLúc này, Vọng Nguyệt nói ra hoài nghi trong lòng mình.
\r\n\r\nThân là Tổng Giám đốc thông tin của Diễn Hoàng, anh ta có thể nhìn thấy rõ những tình huống bất thường.
\r\n\r\nMột cô gái mới hai mươi hai tuổi, lại còn là thiên kim quý báu của nhà họ Lê, rốt cuộc đã phải trải qua những gì mới có thể lạnh nhạt mà đối mặt với vết thương trầy da tróc thịt máu me khủng khiếp như thế?
\r\n\r\nNhờ có lời nhắc của Vọng Nguyệt, Lưu Vân cũng bắt đầu xem kỹ lại tay trái của mình.
\r\n\r\nQua một lúc, anh ta híp mắt, hơi đăm chiêu mà nói: “Cậu cảm thấy chuyện cậu có thể phát hiện ra thì lão đại lại không à?”
\r\n\r\nVọng Nguyệt không nói gì, nhưng hoài nghi với Lê Tiếu trong lòng anh ta chỉ tăng chứ không hề giảm.
\r\n\r\nMột cô gái nhìn qua vô hại, nhưng từng hành vi đều lộ vẻ không tầm thường.
\r\n\r\nLúc này, Lưu Vân bĩu môi nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói: “Trước hết đừng nghĩ nữa, dù gì tạm thời tôi cũng không cảm thấy cô Lê có ác ý.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nVọng Nguyệt đứng yên đó nhìn bóng lưng của Lưu Vân, than thở rồi đuổi theo: “Không phải, tôi chi lo cô ta sẽ gây bất lợi với lão đại! ”
\r\n\r\nTheo bước chân càng lúc càng xa của hai người thì tiếng trò chuyện cũng mất dần ở góc hành lang.
\r\n\r\n!
\r\n\r\nMột bên khác, khi hai người họ đi rồi, trong phòng khách rộng lớn xa hoa, Lê Tiểu ngồi đối diện Thương Úc, thản nhiên nói: “Chuyện của Diễn gia đã xong chưa?”
\r\n\r\nThương Úc lười nhác ngả người ra ghế dựa đằng sau, yết hầu khẽ trượt.
\r\n\r\nAnh híp mắt nhìn Lê Tiếu, dường như tâm trạng khá tốt mà nói: “Sao thế, sự chậm trễ chuyện chiều nay về sao?”
\r\n\r\nLê Tiếu cong chân cúi người lấy nước suối trên bàn, giọng nói lười biếng: “Trông mọi người khá bận, nên nếu chưa xong thì tôi có thể tự về.
\r\n\r\n“.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo