Sau khi các giảng viên xem qua hết nội dung bài đăng thì vẻ mặt của từng người đều cực kỳ thú vị.
\r\n\r\nÁy náy, khó chịu, còn có cả sự bực tức khi bị người ta lợi dụng.
\r\n\r\nChiều hướng dư luận cũng bắt đầu nghiêng ngay lúc này.
\r\n\r\nDù gì đề tài nổi bật của tuần trước cũng chỉ có mấy tấm hình chụp bóng lưng mơ hồ và cách trình bày sắc bén của đương sự.
\r\n\r\nNhững bài đăng sau khi diễn đàn khôi phục lại cặn kẽ đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
\r\n\r\nRốt cuộc là ai đang giúp Lê Tiếu? Cả tư liệu thuê phòng riêng tư trong khách sạn Hoàng Gia cũng có thể chụp ảnh công bố đàng hoàng, thậm chí có cả ảnh camera ra vào khách sạn nữa.
\r\n\r\nThật không cách nào tưởng tượng được!
\r\n\r\nLúc này Lỗ Văn im lặng rất lâu, ngay sau đó nhìn về phía Giang ỨC, căng giọng chất vấn: “Thế nên, kẻ gửi thư ẩn danh nói chồng tôi nɠɵạı ŧìиɦ là cô?”
\r\n\r\nGiang Ức hoảng hồn, đứng cạnh bàn học lắc đầu không ngừng: “Không phải tôi! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra! Có người muốn hại tôi! Lê Tiếu, là cô đúng không? Là cô muốn hại tôi!”
\r\n\r\n“Giang Ức, cô giữ thể diện chút đi!” Sinh viên cùng tổ thật không nhìn nổi nữa, lướt trang chủ diễn đàn, lại cao giọng nói: “Trên bài đăng ghi rất rõ, chính cô giao tài khoản riêng mới đăng ký của trường cho cô Lỗ Văn, nên cô ấy mới có thể đăng nhập diễn đàn mà đăng bài vạch trần.”
\r\n\r\n“Trên này có cả địa chỉ IP và lịch sử gửi.
\r\n\r\nCô dám làm không dám nhận, đúng là mầm tai họa!”
\r\n\r\n“Nói linh tinh, tôi không có!” Giang ỨC nghiêng đầu thét chói tai.
\r\n\r\nNhưng mặc cho cô ta có lớn tiếng hơn nữa, sự hoảng hốt trong ánh mắt vẫn bán đứng cô ta.
\r\n\r\nLúc này, Lỗ Văn tự xưng khôn khéo hiện rõ sự chán ghét trên mặt.
\r\n\r\nHôm nay cô ta cố ý đến hiện trường gây chuyện vì muốn con Tuesday này bẽ mặt thân bại danh liệt, cũng như bức đối phương thấy khó mà lui.
\r\n\r\nRốt cuộc chính cô ta lại bị người ta làm công cụ lợi dụng.
\r\n\r\nKhông chỉ thế, thậm chí cô ta còn xem kẻ địch là bạn!
\r\n\r\nLỗ Văn nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Giang Ức càng thấy khó ưa.
\r\n\r\nCô ta cứng người bước đến, nhưng mới đi được hai bước thì Lê Tiếu vững như Thái Sơn ném tài liệu luận văn trong tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Đi một đường vòng lớn như vậy để hại tôi, Giang Ức, thật khổ cho cô rồi.”
\r\n\r\nVừa dứt lời, Lê Tiếu liếc nét mặt tối tăm của Lỗ Văn, nhếch môi chế giễu: “Đánh nữa không?”
\r\n\r\n“Tôi…!cô…”
\r\n\r\nLỗ Văn không nói nên lời.
\r\n\r\nNhất là đối mặt với đôi mắt nai sâu thẳm của Lê Tiếu, cô ta càng cảm giác như bị bóp cổ khó thở.
\r\n\r\nVừa rồi quá tức giận, cô ta không chú ý đến khí thế dọa người quanh Lê Tiếu.
\r\n\r\nLúc này tập trung mới thấy, cô sinh viên sắp tốt nghiệp trước mắt sao lại có ánh mắt uy hiếp khiến người ta cảm nhận được cái
\r\n\r\nchết như vậy?
\r\n\r\nBầu không khí trong phòng 307 ngưng đọng.
\r\n\r\nĐại khái là tình cảnh xoay ngược quá nhanh, trong thời gian ngắn, tất cả người trong phòng, không ngoại trừ Lỗ Văn, đều không tiêu hóa nổi mọi thông tin.
\r\n\r\n“Cốc cốc…”
\r\n\r\nTiếng gõ cửa liên tục phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
\r\n\r\nTrưởng giáo vụ đẩy cửa vào.
\r\n\r\nĐoàn Nguyễn Huy đã hơn bốn mươi tuổi đứng ngay cửa, ánh mắt bất mãn.
\r\n\r\nÔng nhìn quanh, nghiêm túc nói: “Lê Tiếu, Giang Ức, cả cô nữa, mời mọi người đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
\r\n\r\nNhững người khác tiếp tục bảo vệ luận văn.”
\r\n\r\nCùng lúc đó, trong hành lang ồn ào lại vang lên tiếng mắng chửi: “Giang Ức, tạo
\r\n\r\nmày!”
\r\n\r\nNgười đó mắng xong thì cúi đầu xuống trốn sau lưng đám người, chỉ lộ ra đỉnh đầu có đeo kính râm.
\r\n\r\nBọn Lê Tiếu đi theo trường giáo vụ Đoàn rời khỏi tầng lầu tổng hợp.
\r\n\r\nCuối cùng hiện trường bảo vệ luận văn cũng khôi phục lại trật tự..
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo