Giang Úc đang khóc lã chã, nhìn thấy tình cảnh này lại càng khó chịu nức nở nói: “Lập Châu, mọi chuyện đều do cô ta làm.
\r\n\r\nLà cô ta hãm hại em, sao anh lại đánh em?”
\r\n\r\nTrần Lập Châu chợt quay đầu, trợn mắt hung dữ với Giang Úc: “Cô câm miệng cho tôi! Lát nữa tôi tính sổ với cô.”
\r\n\r\nGiây kế đến, Trần Lập Châu vốn đang tức giận chợt khom người trước Lê Tiếu, áy máy mở lời: “Thưa cô Lê, về chuyện hôm nay, tôi cảm thấy rất có lỗi.
\r\n\r\nXin lỗi vì đã quấy rầy buổi bảo vệ luận văn của cô.”
\r\n\r\nLỗ Văn kinh ngạc, Giang Ức cũng trợn mắt không dám tin.
\r\n\r\nCách nói xin lỗi thế này, dường như lộ ra thái độ cung kính và hèn mọn?
\r\n\r\nTrần Lập Châu điên rồi sao?
\r\n\r\nSo với hai người họ đang nghi ngờ và ngạc nhiên, Đoàn Nguyên Huy cứ dựa góc bàn nhàn nhã uống hai ngụm trà.
\r\n\r\nLúc này, Lê Tiếu thản nhiên gõ màn hình điện thoại, hất cằm liếc nhìn Trần Lập Châu, thờ ơ nói: “Tôi nhận lời xin lỗi, nhưng mong rằng…!không có lần sau.”
\r\n\r\nTrần Lập Châu cụp mắt, che giấu sự chột dạ, gật đầu thành kính: “Cô Lê yên tâm, tôi đảm bảo chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
\r\n\r\nLê Tiếu liếc anh ta mấy bận rồi chậm rãi đứng dậy.
\r\n\r\nMới đi được hai bước, cô lại dừng chân quay đầu: “Phải rồi, chuyện anh giúp Giang Ức phá luận văn trong máy tính của tôi ở ký túc xá nữ, chắc cần anh tự mình giải thích với Tổng thư ký.”
\r\n\r\nNghe thấy thế, nét mặt của Trần Lập Châu bỗng xám như tro tàn.
\r\n\r\nCô biết cả rồi sao?
\r\n\r\nLê Tiếu dứt lời, nhìn Giang Ức đầy thâm ý, phất tay với Đoàn Nguyên Huy: “Không còn việc của cháu nữa, cháu đi trước đây.”
\r\n\r\nĐoàn Nguyễn Huy buông ly giữ nhiệt xuống, gọi cô: “Đợi đã, sắp xếp lại thời gian bảo vệ luận văn cho cháu hay giờ cháu tiếp tục?”
\r\n\r\nLê Tiếu kéo cửa ra, không thèm quay đầu mà bỏ lại một câu: “Sắp xếp lại đi, hôm nay cháu không có tâm trạng.”
\r\n\r\nSau khi cô rời khỏi, trong phòng làm việc im ắng đến mức quái lạ.
\r\n\r\nMột lúc sau, Lỗ Văn ỷ vào mình là vợ cả, đi đến cạnh Trần Lập Châu, kéo ống tay áo của anh ta, dè dặt hỏi: “Ông xã à, Tổng thư ký là ai?”
\r\n\r\nCô ta quan sát rất kĩ, vừa rồi Lê Tiếu mới nhắc đến Tổng thư ký, rõ ràng Trần Lập Châu đã run rẩy.
\r\n\r\nTrần Lập Châu hất tay cô ta ra, khi nhìn về phía Đoàn Nguyễn Huy thì ánh mắt u ám: “Giáo vụ Đoàn, theo thầy thì nên giải quyết việc này thế nào mới ổn thỏa?”
\r\n\r\nĐoàn Nguyễn Huy ra vẻ trầm tư nghiền ngẫm: “Thế này đi, nếu là việc nhà của anh chị, nhà trường cũng không tiện nhúng tay.
\r\n\r\nNhưng vợ của anh lại đến trường học gây chuyện, chắc cần một lá thư xin lỗi mới khống chế được dư luận.”
\r\n\r\n“Còn về phần Giang Ức, trước mắt trò ấy vẫn là sinh viên của trường.
\r\n\r\nVới những hành vi của trò ấy, sau khi nhà trường thảo luận xong sẽ công bố kết quả xử phạt trên diễn đàn.
\r\n\r\nAnh Trần đây có dị nghị gì không?”
\r\n\r\n“Không, không hề, tất cả nghe theo sắp xếp của phía nhà trường.”
\r\n\r\n…
\r\n\r\nBên kia, Lê Tiếu rời khỏi phòng giáo vụ, đi thẳng đến lối rẽ hành lang gọi điện cho anh cả Lê Quân.
\r\n\r\n“Tiếu Tiếu, chuyện đã xong cả chưa?”
\r\n\r\nLê Tiếu dựa lưng vào tường, gập một chân ra sau: “Anh nói thân phận của em với Trần Lập Châu à?”
\r\n\r\nThật ra khi cô điều tra Giang Ức, bất ngờ biết được Trần Lập Châu làm việc ở Ban Thư ký Nam Dương.
\r\n\r\nRất không may, cấp trên của anh ta lại chính là Tổng thư ký Lê Quân.
\r\n\r\nTrước đó ở phòng 307, ngay lúc Lỗ Văn xuất hiện, cô đã bảo Nam Hân liên lạc với Trần Lập Châu.
\r\n\r\nChỉ là…!cô không ngờ Nam Hân sẽ báo lại chuyện ở trường cho Lê Tam.
\r\n\r\nLê Tam hiểu rõ ngọn nguồn rồi lại tìm đến anh cả Lê Quân..
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo