Lê Tiểu cầm áo khoác về lại phòng ngủ ở tầng ba, phiền muộn đẩy cửa ra rồi nhấc chân đạp cửa đóng lại.
\r\n\r\nMột ngày nào đó, cô sẽ biết rõ nguồn cơn của việc hứa hôn từ bé này!
\r\n\r\n…
\r\n\r\nMười giờ đêm, tắm xong, Lê Tiếu lau tóc đi đến trước bàn.
\r\n\r\nCô nhìn máy tính để ở trên, sau đó đặt khăn xuống và mở máy ra.
\r\n\r\nĐầu tiên, cô truy cập phần mềm mô phỏng mạng bên ngoài, sau đó điền vào tài khoản và mật khẩu của server.
\r\n\r\nMấy giây sau, trang chủ xuất hiện cửa sổ đen đầu tiên.
\r\n\r\nĐầu ngón tay Lê Tiểu thoáng ngừng, lấy điện thoại ở bên cạnh, tìm được số điện thoại của Lưu Vân.
\r\n\r\nCô gõ dãy số vào trang chủ, sau đó lại gõ mấy hàng codes.
\r\n\r\nSau khi ấn enter, màn hình lóe sáng, danh bạ của đối phương hiện ngay trên trang chủ.
\r\n\r\nNói ngắn gọn thì rất hiếm khi Lê Tiếu siêng năng như thế, đích thân thông qua hệ thống GPS cùng với số điện thoại, lại danh bạ của Lưu Vân.
\r\n\r\nThao tác của cô rất nhanh, cũng rất lớn mật, hơn nữa không hề có hành động ẩn nào.
\r\n\r\nDanh bạ của Lưu Vân khá ít, chưa đến trăm người.
\r\n\r\nLê Tiếu không sang trang, ánh mắt nhìn thẳng vào cái tên đứng đầu danh bạ.
\r\n\r\nA.
\r\n\r\nBố già!
\r\n\r\nTrực giác bảo cô đây là số điện thoại của Thương Úc.
\r\n\r\nLê Tiểu bấm vào tên trên danh bạ.
\r\n\r\nDãy mười một chữ số, mà mười chữ số đằng sau là số liên tục.
\r\n\r\nRất phù hợp với tác phong của bố già.
\r\n\r\nLê Tiếu lưu lại dãy số vào điện thoại của mình.
\r\n\r\nNhưng cô vừa làm xong thì màn hình máy vi tính của cô bỗng phụt tắt.
\r\n\r\n“Chậc, bị phát hiện nhanh thế?”
\r\n\r\nLê Tiểu thản nhiên làu bàu một câu, sau đó gọi thẳng cho Lê Thiếu Quyền: “Phiền anh xử lý địa chỉ IP và dấu vết hoạt động máy tính của em.”
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền nhả khói, chỉ cười hỏi: “Em lại đang làm gì đấy?”
\r\n\r\n” một cái danh bạ.” Lê Tiểu trả lời.
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền chậc lưỡi, lại nhấp một ngụm: “Không bị phát hiện đấy chứ?”
\r\n\r\n“Bị phát hiện.” Lê Tiếu nhìn màn hình máy tính nhấp nháy liên tục, bổ sung thêm: “À,
\r\n\r\nmà em dùng tài khoản của anh truy cập vào thiết bị theo dõi đấy.”
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền suýt nữa văng tục.
\r\n\r\nNhưng tâm trạng sốt ruột của anh ta còn chưa được giải tỏa thì điện thoại di động đột ngột hiện lên tin nhắn chuyển khoản, ba triệu.
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền lập tức cười nịnh: “Daddy yên tâm, chút chuyện vặt này cứ giao cho con xử lý là được.”
\r\n\r\nLê Tiếu lười biếng “Ừ” một tiếng, cúp máy lên giường nằm, mở ứng dụng, bắt đầu lục tìm số WeChat của Thương Úc.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nCùng lúc đó, trong màn đêm, biệt thự Nam Dương tọa lạc giữa dãy núi Nam Dương hùng vĩ, trông như ngọn đèn tỏa sáng.
\r\n\r\nĐây là nơi ở tư nhân của Thương Úc, bao gồm cả quyền sử dụng núi Nam Dương cũng đứng trên danh nghĩa của anh.
\r\n\r\nLúc này, trong vườn hoa riêng tư bên ngoài cổng biệt thự, Lưu Vân ngồi trước bàn ghế làm từ cẩm thạch trắng, nhìn thao tác gõ phím nhanh chóng của Truy Phong, không nhịn được mà giục: “Rốt cuộc cậu có làm được không thế?”
\r\n\r\nNghe thấy thế, Truy Phong bất mãn, ngừng tay, liếc xéo Lưu Vân, hướng về máy vi tính bĩu môi: “Không thì cậu tự làm đi!”
\r\n\r\nLưu Vân chẳng kiêng nể gì đạp anh ta một cái: “Nếu tôi có kỹ thuật truy tìm thì còn cần cậu phí thời gian ở đây à?”
\r\n\r\n“Vậy im miệng cho ông đây ngay!” Truy Phong tức giận mắng Lưu Vân, tiếp tục gõ máy tính, miệng vẫn còn làu bàu: “Rốt cuộc cậu ăn hại cỡ nào thế? Danh bạ điện thoại cũng bị người ta lấy mất.
\r\n\r\nNếu không phải tôi phát hiện nhanh, giờ cậu chết chắc rồi.”
\r\n\r\nTuy Truy Phong trong phóng đãng, nhưng kỹ thuật máy tính của anh ta có thể nói là số một.
\r\n\r\nBốn trợ thủ của Nam Dương Thương Thiếu Diễn đều có bản lĩnh riêng, là tuyển thủ chọn trong muôn người.
\r\n\r\nLúc này, Lưu Vân bị Truy Phong châm chọc liên tục nên không nhịn được mà châm thuốc: “Bớt lảm nhảm, rốt cuộc cậu có lần theo dấu vết được không vậy? Nếu không được thì báo tôi gọi cho Vọng Nguyệt, để hacker bên kia ra tay!”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo