Mười giờ sáng, tại tiệm Maan Coffee.Lê Tiếu ngồi vị trí gần cửa sổ, cầm thìa khuấy ly cà phê trước mặt, trông cô mệt mỏi lười biếng, mu bàn tay chống cằm, mắt lờ đờ buồn ngủ.
\r\n\r\nLúc này, Đường Dực Đình nhấp ngụm cà phê, hung dữ chọt màn hình điện thoại: “Cậu nói xem có phải Giang Ức làm không? Mình đoán hết tám phần là cô ta rồi, chắc chắn không lầm đâu!”
\r\n\r\nLê Tiếu liếc Đường Dực Đình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ,nhàn nhạt nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ biết, không vội.”
\r\n\r\n“Không đúng, đã vậy rồi còn không vội được à?” Đường Dực Đình đập bàn, hận rèn sắt không thành thép, giơ tay hướng điện thoại đến trước mặt Lê Tiếu: “Bàn Thờ, ngài nhìn kỹ hơn đi, lượt bình luận và trả lời đã trên nghìn rồi.
\r\n\r\nCậu thật sự không sợ vì đạo đức kém mà bị dời lịch tốt nghiệp à?”
\r\n\r\nLê Tiếu nhướng mày, nói: “Tự mình có cách.”
\r\n\r\n“Cách gì cơ?” Đường Dực Đình tò mò chồm tới, hưng phấn: “Cậu…!tính ra tay đúng không? Quyết định không chiều chuộng Giang Ức nữa à? Có phải mình sống lâu rồi nên chuyện gì cũng thể chứng kiến không?”
\r\n\r\nLê Tiếu cười khẽ, ngông cuồng: “Chắc thể.”
\r\n\r\n…
\r\n\r\nSau bữa trưa, Lê Tiếu với Đường Dực Đình tách ra.
\r\n\r\nChuyện hóng hớt trên diễn đàn trường tạm thời bị tài khoản chính khóa chủ đề, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của quần chúng nhiều chuyện.
\r\n\r\nLê Tiếu ngồi trong xe Mercedes, một tay vịn tay lái, cúi đầu nhìn trang chủ diễn đàn.
\r\n\r\nNhàm chán!
\r\n\r\nHễ là người có đầu óc, hẵn không đến mức bị một chủ đề hóng hớt dắt mũi.
\r\n\r\nLê Tiếu cầm điện thoại trầm ngâm mấy giây sau đó gọi cho Lê Thiếu Quyền.
\r\n\r\nMất một lúc sau đối phương mới bắt máy.
\r\n\r\n“Ai đó, biết mấy giờ rồi không?”
\r\n\r\nGiọng nói buồn ngủ thiếu kiên nhẫn của Lê Thiếu Quyền truyền đến.
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn đồng hồ trên xe, lạnh nhạt nói: “Đừng ngủ nữa, dậy làm việc đi.”
\r\n\r\nĐầu bên kia im lặng ba giây, sau tiếng “oạch” là tiếng rên của Lê Thiếu Quyền vang lên: “Oái! Ngã chết rồi!” Bố già tương lai của Honker ngã khỏi giường.
\r\n\r\nAnh ta thầm rủa cả buổi, cầm trà để qua đêm trên tủ đầu giường uống hai ngụm lớn: “Lần này lại tra ai đây?”
\r\n\r\n“Không tra ai, anh hack diễn đàn Đại học Y đi.”
\r\n\r\nLê Tiếu thờ ơ ra lệnh.
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền cũng không hỏi nhiều, tập tễnh đến phòng sách, vừa đi vừa nói: “Vậy thôi à? Thật không biết dùng người tài mà.
\r\n\r\nDù gì anh cũng là bố già tương lai của giới hacker mà.
\r\n\r\nAnh…”
\r\n\r\n“Tút tút tút…”
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền còn chưa nói hết, điện thoại đã cúp rồi.
\r\n\r\nAnh ta nâng điện thoại gãi đầu, ngáp một cái rồi nhận mệnh đi làm việc.
\r\n\r\nHack diễn đàn thì quá đơn giản, mấy phút là xong.
\r\n\r\nKhi hack xong diễn đàn trường, Lê Thiếu Quyền còn nhắn tin WeChat cho Lê Tiếu: “Hack xong rồi, ngài còn dặn dò gì không?”
\r\n\r\nNăm phút sau…
\r\n\r\nLê Tiếu: [Văn bản]
\r\n\r\nLê Tiếu: Thứ Hai tuần sau, khi dẹp hết đám công kích thì đẩy nội dung này lên trang đầu diễn đàn.
\r\n\r\nLê Thiếu Quyền mở nội dung văn bản ra, nhìn lướt qua mấy lần thì cơn buồn ngủ bay biến cả: “Trời đất, thủ đoạn này khôn khéo thế!”
\r\n\r\nThứ Hai? Anh ta nhớ hình như hôm đó là ngày bảo vệ luận văn của Đại học Y.
\r\n\r\nDaddy bao nuôi của anh ta đúng là không dễ chọc vào.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nSẩm tối, hoàng hôn đã ngả.
\r\n\r\nLê Tiếu chạy xe đến nhà thi đấu thể thao Đông Giao ngay chỗ giao của đường chính và đường cao tốc Đông Giao.
\r\n\r\nNơi này tập trung các bộ môn thể thao giải trí đắt tiền như golf, bowling, ném phi tiêu, bắn súng…!có diện tích rất lớn.
\r\n\r\nLê Tiếu quen lối lái đến hầm đỗ xe.
\r\n\r\nĐỗ xe xong, cô lại gọi cho Nam Hân: “Em đến rồi.”
\r\n\r\nNam Hân cười tủm tỉm trong điện thoại: “Bé cưng mau đến đây, chị ở sảnh bowling số hai.”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo