Mọi người xung quanh không khỏi quay đầu lại, tập trung lực chú ý về hướng này.

Mỗi người trên Tiềm Long Bảng đều là tấm gương của bọn hắn, là thiên tài hiếm gặp.

Càng đừng nói đến người xếp hạng trước mười, thậm chí là người xếp thứ ba.

Từ Khuyết hình như sớm thành thói quen được đám người sợ hãi thán phục và vẻ mặt sùng bái, cất cao giọng nói:

"Chỉ là thứ ba mà thôi, căn bản không xứng với thân phận của ta!

Đợi ta gặp được Gia Cát Vân, nhất định sẽ đánh bại thay thế hắn!”

Vừa nghe lời này, vẻ mặt tất cả mọi người xung quanh đều nghiêm lại.

Gia Cát Vân là ai?

Là một tồn tại như thần thoại, truyền kỳ trong đại học Hoa Thanh.

Cho dù là hiệu trưởng, thậm chí bộ trưởng bộ giáo dục cũng giao lưu ngang hàng.

Rất nhiều người đều nói Gia Cát Vân là Nhân Vương thứ hai.

Chưa có học sinh bào dám nói đánh bại Gia Cát Vân, càng đừng nói thay thế hắn.

Nếu như người bình thường nói ra những lời này, đám người sẽ chỉ cảm thấy là trò cười, không biết tự lượng sức mình.

Nhưng, người nói ra lời này lại là Từ Khuyết xếp hạng thứ ba trên Tiềm Long Bảng.

Như vậy, thật đáng để mong chờ.

Đám người hiểu rõ, có lẽ, không bao lâu nữa sẽ xuất hiện một trận chiến vô cùng đặc sắc.

Lúc này, trên mặt Từ Khuyết đang bình tĩnh, trong lòng thì sớm đã nở hoa.

Bởi vì, trong đầu của hắn vang lên một thanh âm thanh thúy.

"Đinh! Ngươi khoác lác thâm bất khả trắc, thu hoạch được 2000 điểm khoác lác.”

"Đinh! Ngươi khoác lác làm cho nhiều người mong đợi, thu hoạch được 2000 điểm khoác lác. “

Trong lòng Từ Khuyết cao hứng nói: "Quả nhiên, trường hợp nhiều người là lúc thích hợp nhất để trang bức.”

Thế là, Từ Khuyết lần nữa cất cao giọng nói: "Gần đây, ta Tạc Thiên Bang chuẩn bị chiêu mộ một số người...”

Hồ Khoan là người thứ nhất giơ tay nói: "Từ đại ca, ta có thể gia nhập Tạc Thiên Bang không?”

"Ta cũng muốn gia nhập.”

"Ta cũng báo danh.”

...

Đám người nhao nhao phụ họa.

Phải biết, Tạc Thiên Bang chính là bang phái do siêu cấp thiên tài xếp hạng thứ ba trên Tiềm Long Bảng xây dựng!

Thành tựu tương tuyệt đối sẽ không thấp.

Từ Khuyết liếc nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Hồ Khoan.

Trong lòng Hồ Khoan trở nên kích động, chẳng lẽ mình có thể gia nhập Tạc Thiên Bang à?

Từ Khuyết lắc đầu nói: "Quá rác rưởi.

Thật xin lỗi, không phải ta nói ngươi quá rác rưởi.

Mà là nói tất cả mọi người ở đây đều quá rác rưởi.”

Một luồng uy thế cường hoành giống như biển gầm, lao nhanh ra bốn phương tám hướng, uy thế này làm cho đám người liên tiếp lui về phía sau, tốn thật nhiều sức mới có thể đứng vững lại.

Ban đâu, không ít người cũng bởi vì câu nói của Từ Khuyết mà vô cùng tức giận.

Nhưng bây giờ trong lòng tất cả đều là kinh hãi.

"Đinh! Ngươi vừa khoác lác gần như vô địch, thu hoạch được 2000 điểm khoác lác.”

"Đinh! Ngươi khoác lác một cái lớn, thu hoạch được 2000 điểm khoác lác.”

Hình như Từ Khuyết còn muốn tiếp tục nói thêm gì nữa.

Dù sao, cơ hội này quá khó có được.

Nhưng lúc này, nơi xa lại đột nhiên vang lên một tiếng nói to rõ.

"Tiến vào địa giới!”

Chúng học sinh vừa nghe vậy thì thân hình đã nghiêm lại, thi nhau phóng ra bước chân, đi đến phương hướng thông đạo địa giới.

Từ xa nhìn lại có thể nhìn thấy một loạt cái đầu không ngừng nhấp nhô.

Xuyên qua đường hầm được chế tạo từ kim loại cấp A, một mặt trời mờ nhạt ở địa giới xuất hiện tại trong tầm mắt.

Đám người không khỏi bàn tán.

"Rốt cục cũng đi tới địa giới.”

"Hi vọng có thể có thu hoạch.”

"Chắc chắn có thể.”

...

Đứng ở đằng xa, phó hiệu trưởng Tống ưng nói: "Không lâu trước đây, chúng ta đã thành công chiếm lĩnh Phong Thành địa giới.

Bây giờ, 2000 dặm xung quanh đều thuộc về Hoa Hạ chúng ta.

Do đó, mọi người có thể trong phạm vi 2000 dặm, tùy ý xông xáo, tìm kiếm tài nguyên cho mỗi người.

Đương nhiên, cũng không phải là nói ở trong phạm vi này thì sẽ không có nguy hiểm, mà ngược lại, cũng tồn tại rất nhiều nguy hiểm.

Thậm chí, bất cứ lúc nào đều có thể sẽ chết!

Đi thôi!”

"Vâng!" Chúng học sinh đồng nói.

Rất nhanh, chúng học sinh như ong vỡ tổ, nhanh chóng chạy ra bốn phương tám hướng.

Từ Khuyết thấp giọng nói: "Diệp huynh đệ, chúng ta tiếp tục làm một trận phiếu lớn, được không?”

"Không phải ngươi nói, tất cả mọi người ở đây đều là rác rưởi à? Còn muốn đi cùng với cùng ta?" Diệp Húc nói.

"Ta có nói như vậy sao? A, ngươi trong lòng ta không phải là người, là siêu cấp thiên tài giống như ta, đương nhiên không thể nào là rác rưởi.” Từ Khuyết vội nói.

"Thật sao?" Diệp Húc buồn cười nói, sau đó cũng chậm rãi đi về phía xa.

Từ Khuyết vội vã chạy theo, nói: "Diệp huynh đệ, ngươi đi nhầm hướng rồi.”

Hồ Khoan thấy vậy, vội nói: "Diệp Húc huynh đệ, Từ bang chủ, chờ ta một chút.”

Ba người cứ như vậy kết bạn cùng đi, đi qua đường nhỏ uốn lượn, xuyên qua khu rừng rậm rạp, vượt qua sông dài gợn sóng...

Trong lúc đó, ba người gặp mấy người và Tiểu Yêu của địa giới, tất cả đều bị Từ Khuyết giải quyết nhẹ nhàng.

Dù sao, bây giờ hắn chính là cao thủ xếp hạng thứ ba trên Tiềm Long Bảng.

Mấy người càng chạy càng xa.

Hồ Khoan nhịn không được nói: "Chúng ta hình như sắp đi ra khỏi phạm vi 2000 dặm rồi.”

"Tiểu Khoan Khoan, không cần lo lắng.

Bởi vì đại cơ duyên của chúng ta nằm ở ngoài một vạn dặm.” Từ Khuyết cười nói.

Hiển nhiên, trải qua một đoạn thời gian ở chung, mấy người đã quen thuộc không ít.

"Ngoài 1 vạn dặm?" Hồ Khoan trợn to tròng mắt.

"Trong phạm vi 2000 dặm sớm đã bị vô số chiến sĩ càn quét một vòng, làm gì còn bảo bối gì tốt?

Mặt khác, ngươi biết vì sao Phong Thành lại bị Hoa Hạ chúng ta công phá không?

Đó là bởi vì bị ta cướp đi mỏ linh thạch dưới lòng đất!

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?" Hai tay Từ Khuyết khoanh trước ngực, một bộ cao thủ tịch mịch.

"Mỏ linh thạch của Phong Thành!" Hồ Khoan kinh hãi kêu to.

Lúc này, trong đầu Từ Khuyết vang lên một trận âm thanh thanh thúy.

"Đinh! Ngươi khoác lác vô địch, thu hoạch được 500 điểm khoác lác.”

Trong lòng Từ Khuyết cao hứng, trên mặt thì không đổi chút nào, như là một trưởng bối, nhẹ nhàng vỗ vai Hồ Khoan.

Lời nói đầy thành tâm: "Lần này tiến ra ngoài một vạn dặm, mặc dù có thể sẽ gặp phải một chút nguy hiểm, nhưng mọi chuyện đã có ta, không cần lo lắng.”

"Oanh!”

Lúc này, một con tam giác tên ngưu cơ thể to như một ngọn núi lớn, đùi phải thiếu một miếng thịt, từ xa đang chật vật bay ra, nặng nề rơi trên mặt đất, bốc lên bụi đất đầy trời.

Ngay sau đó một con Kim Kỳ Lân cực kỳ húng thú chạy ra.

Ánh mắt của Diệp Húc, Từ Khuyết, Hồ Khoan và con Kim Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào nhau.

Yên lặng.

Sợ nhất không khí đột nhiên im lặng.

Tại sao lại là hắn?

Đây là tiếng lòng của Từ Khuyết và Kim Kỳ Lân.

Bọn hắn đều cảm nhận được khí tức khủng bố trên người đối phương, lúc trước đã gặp nhau hai lần, nhưng đều vô cùng may mắn thành công chạy trốn khỏi tay đối phương.

Vì sao lại gặp nhau nữa rồi?

Lần này nên chạy trốn như thế nào?

Cơ thể Từ Khuyết run lên, gần như sắp ngã trên mặt đất.

Cặp đùi to lớn của Kim Kỳ Lân thì chậm rãi lui về phía sau.

Bộ dáng đó, hiển nhiên là chuẩn bị tốt có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.

"Đùng!”

Lúc này, con tam giác tê ngưu ngã trên mặt đất đã chậm rãi bò lên, cũng mặc kệ đùi phải máu tươi ục ục, khập khiễng bỏ chạy.

Kim Kỳ Lân linh cơ khẽ động, nhanh chóng đuổi theo con mồi là con tam giác tê ngưu này.

Nhưng, kỳ quái là, tam giác tê ngưu tăng tốc, Kim Kỳ Lân tăng tốc, bọn chúng từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Không bao lâu sau, đùi phải của tam giác tê ngưu đã có chút chống đỡ không nổi, như là nhận mệnh, trực tiếp ngã trên mặt đất không chạy nữa.

Nhưng Kim Kỳ Lân lại giống như không nhìn thấy, phóng qua người con tam giác tê ngưu, tiếp tục bỏ chạy đi xa.

Tam giác tê giác thấy thế, một đôi mắt to chớp liên tục, triệt để sững sờ.

0.44118 sec| 2413.039 kb