Từ Khuyết và Hồ Khoan vừa nghe thấy tiếng này, cả người bị giật mình.

Sau đó, bọn họ nhìn ra xa với ánh mắt vô cùng lo lắng.

Chỉ thấy...

Ở đằng xa, những cây đại thụ to lớn đang bốc cháy ngùn ngụt tỏa ra khói đen, đã bị gãy nát thành nhiều khúc, cạnh đó, có mấy con yêu thú ngã trên vũng máu, bị chôn sống trong một cái hố, chúng đều không ngừng kêu gào…

Toàn bộ khung cảnh rất hỗn loạn, như thể đang được rửa tội bởi ngọn lửa chiến tranh, tất cả đều hết sức hoang tàn.

Từ Khuyết suy nghĩ rồi nói: “Chắc có lẽ là do vị bang chủ kia làm. Không sai, đi theo phía sau hắn chính là một sự lựa chọn đúng đắn, hắn có thể giúp chúng ta giải quyết nhiều mối nguy hiểm.”

“Không hổ là Từ bang chủ.” Hồ Khoan liên tục gật đầu.

Khóe miệng Diệp Húc khẽ co giật.

Sự lựa chọn đúng đắn?

Nói như thể các người có thể đi về phía trước như vị bang chủ kia vậy.

Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên kích động la lên: “Cái gì kia? Đó là một con yêu thú cấp Vương!”

“Thực sự là yêu thú cấp Vương.” Hồ Khoan cũng la theo.

Sức mạnh của yêu thú cấp Vương tương đương với một cường giả cấp bậc Tông Sư.

Thịt và nội tạng của nó chứa đựng nguồn năng lượng vô tận, da và xương của nó có thể chế tạo thành vũ khí. Toàn bộ cơ thể của nó chính là một kho báu khổng lồ.

Trước đó, bọn họ đã nhìn thấy một con tê giác ba sừng vô cùng hiếm sắp chết.

Hôm nay không ngờ lại gặp phải yêu thú cấp Vương khác bị giết chết.

Ngay sau đó Hồ Khoan thở dài nói: "Một cái xác yêu thú cấp vương nguyên vẹn như vậy, chỉ có điều cơ thể của nó quá to lớn nên chúng ta hoàn toàn không thể mang nó đi được."

Từ Khuyết cười nói: "Chưa chắc đâu."

Vừa dứt lời, bàn tay của Từ Khuyết hơi nâng lên, con yêu thú cấp Vương nằm trên mặt đất rất nhanh đã biến mất.

"Nhẫn không gian? Từ bang chủ, ngươi lại sở hữu một chiếc nhẫn không gian!" Hồ Khoan vô cùng hâm mộ nói.

Từ Khuyết đắc ý nói: "Thật đáng tiếc không gian này quá nhỏ, nếu không, tất cả yêu thú và tử giới của những người chúng ta gặp trên đường đều có thể cất hết vào trong."

Nhẫn không gian!

Không đúng!

Diệp Húc có thể dễ dàng cảm nhận được yêu thú đã trực tiếp đi vào trong cơ thể của Từ Khuyết.

Từ Khuyết có không gian riêng trong chính cơ thể của mình!

Nhớ lại mỗi lần Từ Khuyết tăng lên tu vi một cách khó hiểu, với khả năng ẩn thân đặc biệt của hắn, thay đổi hình dạng cơ thể và hơi thở, Diệp Húc không thể không nhìn hắn thêm vài cái.

Cả ba người vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, trước mặt mấy người bọn họ xuất hiện một tấm bia đá rất lớn.

Trên bia đá quỷ có dán tấm bùa viết to hai chữ.

Hồ Khoan tò mò hỏi: "Đây là chữ gì vậy?"

Từ Khuyết cũng không biết là chữ gì nhưng vẫn sờ sờ cằm, bày ra dáng vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ.

Hắn nhíu mày nói: “Ta hình như cảm nhận được điều gì đó. Ngươi nhìn xem, các nét của chữ bên trên rất đơn giản, còn chữ bên dưới thì lại phức tạp. Rất có thể là hai chữ Thiên Đình!"

“Thiên Đình?” Hồ Khoan càng thêm kinh ngạc.

“Vương Phương Bình nói rằng mình là chủ nhân của Thiên giới, nhưng thực ra không phải vậy! Bởi vì ta mới chính là Thiên đế, chủ nhân thực sự của Thiên đình! Thế nhưng, ta lại là một Thiên Đế không bao giờ vừa lòng với hiện tại.

Kiếp này, ta sẽ làm nổ tung trời, xé tan bầu trời, trở thành một sự tồn tại tối cao nhất!

Vì vậy, ta đã sáng tạo ra Tạc Thiên Bang!”

Từ Khuyết dõng dạc hùng hồn nói.

Hồ Khoan giơ ngón tay cái lên: "Không hổ danh là Từ bang chủ!"

"Đinh! Bạn nhận được chức vô địch và đạt 500 điểm tích phân."

Từ Khuyết nghe thấy vậy, khóe miệng khẽ co giật, sau đó nói với Diệp Húc: “Diệp Húc, ngươi có biết tại sao ta luôn muốn ngươi gia nhập Tạc Thiên Bang không?

Bởi vì kiếp trước ngươi chính là chiến tướng dũng mãnh nhất thiên đình chúng ta!

Trong những năm đó, ngươi đã vì ta chiến đấu từ trên trời đến dưới đất, giết ma phạt yêu, đánh trận nào thắng trận đó, đầu rơi máu chảy!

Mọi thứ giống như vẫn mới ngày hôm qua!"

Từ Khuyết lại bắt đầu cao giọng.

Cuối cùng, hắn từ từ nhắm mắt lại.

Dáng vẻ như nhớ lại những ký ức hào hùng xưa.

Ngay sau đó, Từ Khuyết đột nhiên mở mắt ra nói: “Diệp Húc, trở lại đi!

Hãy gia nhập bang của chúng ta, giống như xưa chung tay tạo nên một tương lai huy hoàng hơn đời trước! "

Khoé miệng Diệp Húc hơi giật giật.

Có phải bản lĩnh nói dối của Từ Khuyết lại mạnh thêm không?

Nào là Thiên đế?

Nào là đời trước?

Kiếp trước ta chỉ là một người đàn ông nghèo không thể mua nổi một căn nhà, được chứ?

Nhưng, Hồ Khoan ở bên cạnh lại hưng phấn đến đỏ cả mắt, nói: “Ta gia nhập, ta gia nhập! Xin Từ bang chủ, nhất định phải cho ta gia nhập Tạc Thiên Bang!"

Từ Khuyết nói: “Trình độ của ngươi tuy kém cỏi, nhưng mấy ngày này, ta đều nhìn thấy được biểu hiện của ngươi. Được, về sau ngươi chính là thành viên của Tạc Thiên Bang chúng ta."

“Cảm ơn bang chủ!” Hồ Khoan kích động nói.

Trong lòng của hắn cũng đồng thời vui vẻ nói: “Mấy ngày nay chăm chỉ nịnh bợ, vuốt mông ngựa thật là có ích.

Ha ha ha!

Ở kiếp trước, Từ Khuyết với Tạc Thiên Bang thiên hạ vô địch, trấn áp Tam giới!

Không ngờ sau khi tái sinh trở về, hắn lại có cơ hội nói chuyện với Từ Khuyết, còn thành công gia nhập Tạc Thiên Bang!

Từ giờ trở đi, hắn cũng được coi là nguyên lão của Tạc Thiên Bang, phải không?"

Hồ Khoan nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt hắn càng tươi hơn.

Từ Khuyết nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn này của Hồ Khoan, trong lòng vô cùng đắc ý.

Hắn thần nghĩ: Ha ha ha! Đúng là Từ Khuyết, ta lại thành công lừa được người vào Tạc Thiên Bang rồi!

Về sau không cần lo Linh giả, có lẽ có thể giúp gia đình vượt qua khó khăn.

0.45997 sec| 2399.672 kb