Phải biết rằng, mục đích chính của việc Diệp Húc vào cảnh giới lần này là để có được một ít linh thạch khoáng mạch và thiên tài địa bảo, để làm một chiếc nhẫn không gian và tặng nó cho Uông Tư Nhã như một định vật ước tình.
Bây giờ, có Kim Kỳ Lân dẫn đường, chuyện đúng là không thể tốt hơn.
Mà quái vật cấp cao hay nguy hiểm nào, Diệp Húc thật không để trong lòng.
Thứ nhất, Diệp Húc có thực lực vô cùng mạnh.
Thứ hai, trước mặt Kim Kỳ Lân cũng chỉ là một phân thân, cho dù có bị tiêu diệt cũng không có ảnh hưởng gì.
Tuy nhiên, điều Diệp Húc nghe được lại hoàn toàn khác với Kim Kỳ Lân nghe thấy: Không hổ là người cường đại, đối mặt hai yêu quái cấp Vương Cũng không có để ở trong lòng.
Sau đó, Diệp Húc nhẹ nhàng nhảy lên lưng Kim Kỳ Lân.
Kim Kỳ Lân đúng là con quái vật kiêu ngạo à?
Trước đây cho dù bị người ta chạm vào một chút thí cũng sẽ cảm thấy nhục nhã, nhất định sẽ cắn nuốt.
Càng đừng nói đến ngồi trên người nó.
Nhưng, bây giờ, Kim Kỳ Lân giống như một con thú cưỡi trung thành nhất, không nói lời nào, bước thẳng về phía trước.
Kim Kỳ Lân đi qua con Tam Giác Tê Ngưu, đuôi to nhẹ nhàng quyển động cuốn hai thi thể tê giác để vào bên trong không gian của mình.
Thấy vậy, Diệp Húc cũng không có nói thêm gì.
Yêu quái cấp vương thôi, đối với Diệp Húc căn bản không có tác dụng gì.
Nếu như đưa cho Uông Tư Nhã, còn có chút khó có thể giải thích.
Kim Kỳ Lân cao hứng đến mức thiếu chút nữa lớn tiếng ồn ào.
Người cường đại này không cần Tam Giác Tê Ngưu! Sau khi ăn xong con Tam Giác Tê Ngưu này, hắn có thể tăng rất nhiều tu vi.
….
Không bao lâu, một đỉnh núi xám xịt không có thảm thực vật xuất hiện trước mắt.
Nhiệt độ đột ngột tăng, mặt đất trở nên cứng như bê tông, vô cùng cứng rắn, không có một chút hơi ẩm.
Ngước mặt nhìn lên đỉnh núi, cảm thấy không gian mờ mịt vặn vẹo.
Kim Kỳ Lân nói: "Đây là Viêm Phong.”
"Ầm ầm ầm!”
Lúc này, Viêm Phong đột nhiên phản ứng kịch liệt, hai con bọ cạp toàn thân đỏ thẫm giống như lửa đốt từ trên sườn núi hiện ra.
Những nơi con bọ cạp khổng lồ đi qua đều biến thành dung nham nóng chảy.
Rõ ràng, nhiệt độ của cơ thể nó là vô cùng đáng sợ.
Trong đó, trên đỉnh đầu của một con bò cạp có một viên tinh thạch màu đỏ, Viêm Hạt Thú phát ra âm thanh chói tai, nói:
“Kim Kỳ Lân, ngươi tới nơi này của chúng ta để làm cái gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn cạnh tranh với chúng ta sao?”
“Ong!”
Vừa nghe đến đây, trên đỉnh tinh thạch màu đỏ trên đầu Viêm Hạt Thú hơi bùng ra ánh sáng rực rỡ, dường như nó sở hữu một sức mạnh đáng sợ có thể thiêu rụi toàn bộ thế giới thành tro bụi.
"Con người? Kim Kỳ Lân, ngươi đi cùng với loại bọ thịt này từ khi nào vậy? Hơn nữa còn để hắn ta ngồi trên lưng mình. Chẳng lẽ ngươi đã bị thuần phục rồi sao?
“Một Viêm Hạt Thú khác nói.
Kim Kỳ Lân mắng: "To gan!”
m thanh giống như một cơn lốc xoáy, cùng những cơn gió giật bùng lên.
"To gan? Kim Kỳ Lân, ngươi đang tìm cái chết sao? Vậy hãy ở lại và làm bữa trưa của chúng ta đi!" Viêm Hạt Thú đỏ hét lớn.
"Chà!”
Hàng chục đài phun dung nham đột ngột phun ra từ mặt đất, biến bán kính vài dặm thành một biển lửa, thật đáng sợ.
Vẻ mặt của Diệp Húc không thay đổi mà liếc nhìn Viêm Phong bằng một đôi mắt sáng như sao.
Lắc đầu nói: "Đáng tiếc linh mạch đã tiêu hao một nửa, nhưng có rất nhiều linh thạch và bảo vật khác, cũng không tệ lắm.”
Lời nói vừa dứt, Diệp Húc thản nhiên vẫy tay.
"Xoạt!”
Hai luồng gió mạnh thổi qua như một tia laze, lướt qua 2 con Viêm Hạt Thú.
"Xoạt!”
Ngay lập tức, đầu của hai con bọ cạp lửa lăn từ cổ xuống như những quả bóng cao su.
Máu giống như dung nham, không ngừng tuôn ra từ cổ chúng, vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc đó, Viêm Phong cao lớn bị cắt thành nhiều mảnh như một chiếc bánh.
Đá bay khắp nơi, và tiếng ầm ầm liên tục.
Ngay sau đó, hàng đống tinh linh thạch và vô số tinh linh quả và bảo vật xuất hiện ở sâu trong lòng đất.
Chỉ thấy... Diệp Húc tùy tiện phất tay đã tất cả mọi thứ đều đi qua không gian chi lực, chui vào bên trong Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Dù nói rất nhiều như vậy, nhưng trên thực tế, sự xuất hiện của Bọ Cạp Lửa chỉ chưa đầy 1 phút.
Trong 1 phút, tiêu diệt hai quái vật cấp vương, thu hoạch 1 linh thạch cùng vô số trái cây và bảo vật tinh linh!
Những gì Diệp Húc làm chỉ là vẫy tay hai lần mà thôi.
Kim Kỳ Lân ở bên cạnh nhìn thấy hoàn toàn kinh ngạc.
Mặc dù, nó đã biết rằng Diệp Húc rất mạnh.
Tuy nhiên, nó chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ mạnh đến vậy!
Quả thực, quá đáng sợ.
Tuy nhiên, Diệp Húc tỏ ra dường như chỉ là làm một việc tầm thường, hắn xoa đầu của Kim Kỳ Lân và nói: "Đến nơi tiếp theo, nơi có mạch đá thần và bảo vật.”
“Được… Được.” Kim Kỳ Lân vội vàng nói, và cẩn thận tiến lên một bước.
Khi đi ngang qua con thú bọ cạp, cái đuôi lớn lại lặng lẽ cong lên, đặt tất cả cơ thể của chúng vào bên trong không gian của mình.
Đột nhiên, Kim Kỳ Lân ném tất cả nỗi sợ hãi trước đó sang một bên, và thay vào đó là sự phấn khích và hào hứng!
Nếu đưa Diệp Húc đến một vài hang ổ quái vật mạnh hơn, nó có thể nhận được bao nhiêu xác chết quái vật?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng nó có thể nhanh chóng trở thành yêu thú cấp hoàng ngay lập tức!
Nghĩ đến đây, Kim Kỳ Lân không thể không tăng tốc một chút.
Diệp Húc đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Kim Kỳ Lân, nhưng hắn không quan tâm lắm.
Chỉ cần có thể lấy được linh thạch và bảo vật là được.
Kế tiếp, cũng như thế, Kim Kỳ Lân đi tới nơi ở của Dực Long cấp vương, nơi ở của Cự Xà cấp vương, Cự Kiến cấp vương …….
Đối mặt với những yêu thú cường đại này, Diệp Húc chỉ tùy ý chém chúng, cũng đã lấy được 10 mạch đá thần và vô số bảo vật.
Trong khi đó Kim Kỳ Lân nhận được xác chết của gần 20 yêu thú cấp vương, nó thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Theo suy nghĩ của Kim Kỳ Lân, tốt nhất nên nhân cơ hội này đi giết vài trăm yêu thú vương cấp.
Tuy nhiên, nó thực sự không biết nơi ở của những yêu thú vương cấp khác.
Không thể tùy tiện đưa Diệp Húc đi khắp nơi?
Ngộ nhỡ điều gì đó khiến hắn không hài lòng, rồi tuỳ tiện ra tay chém nó thì sao?
Do đó, Kim Kỳ Lân đã nói: "Đại nhân, những nơi có linh thạch mà tôi biết chỉ có thế thôi.”
Diệp Húc gật đầu nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây. Sau này, khi nhàm chán ngươi có thể đi loanh quanh tìm thêm nơi cất giấu bảo vật.”
“Vâng.” Kim Kỳ Lân vội vàng trả lời.
Diệp Húc lại nói: "Ngoài ra, phải nhớ kỹ đừng làm hại nhân loại trên trần gian.”
“Vâng.” Kim Kỳ Lân trả lời một lần nữa.
"Xoạt!”
Ngay sau đó, Diệp Húc biến thành một đám khói và trực tiếp biến mất trên lưng Kim Kỳ Lân.
Kim Kỳ Lân từ lâu đã quen với những phương tiện tối cao của Diệp Húc, nên nó không quá ngạc nhiên khi thấy hắn hư không biến mất.
Nó chỉ là chớp đôi mắt to, cẩn thận nói: "Đại nhân? Đại Nhân? Ngươi vẫn còn ở đấy chứ?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo