Nửa ngày sau, Diệp Húc mới cầm lấy khăn mặt lau miệng, chậm rãi đứng dậy.
Mỗi một động tác của đều hắn rất tỉ mỉ, nho nhã.
Bộ dáng đó... Giống như hắn căn bản không phải vừa tham gia thi đấu Đại Vị Vương, mà là đang nhấm nháp một phần bò bít tết ngon lành.
Lúc này, người chủ trì mới kịp phản ứng, hét lớn: "Chúc mừng, tuyển thủ số 53 Diệp Húc đã trở thành năm nay Đại Vị Vương của Mỹ Thực Thành, chúc mừng!"
"Ba ba ba!"
Lập tức, hiện trường vang lên một trận tiếng hoan hô nhiệt liệt.
"Quá lợi hại."
"Chúc mừng!"
"Thân thể nhỏ như vậy, làm sao lại ăn nhiều đồ như vậy chứ?"
"Đây mới thực sự là Đại Vị Vương!"
Đỗ Lỗi cũng giơ ngón tay cái lên, tán thán nói: "Ha ha ha! Không tệ, khoảng thời gian này huấn luyện không uổng phí."
Người chủ trì lại nói: "Mời số 53 Diệp Húc lên đài lĩnh thưởng."
Diệp Húc vội vàng che bụng, nói: "Ôi, ta đau bụng. Lão sư, ngươi giúp ta lĩnh thưởng đi."
Dứt lời, Diệp Húc giống như không nhịn được nữa, liên tục không ngừng chạy về hướng nhà vệ sinh.
Đỗ Lỗi ứng tiếng nói: "Yên tâm đi, mọi chuyện cứ giao cho ta."
Người chủ trì nói: "Vậy... Vậy mời ngài lên đài nhận cúp."
Đỗ Lỗi khoát tay nói: "Cúp thì không cần.
Ta nghe nói sau khi trở thành Đại Vị Vương có thể đạt được một năm dùng cơm miễn phí đúng không?
Giao hàng chắc là cũng có thể chứ?"
"A, có thể... Có thể." Người chủ trì hơi sững sờ nói.
Đỗ Lỗi xoa tay cười nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Người xem xung quanh lại liên tục bàn tán.
"Diệp Húc đi nhà vệ sinh."
"Ăn nhiều như vậy, có thể không đi nhà vệ sinh à?"
"Cũng đúng."
"Đoán sẽ nôn ra một ao."
"Sinh viên đại học Hoa Thanh thật là khó lường."
"Đúng rồi, lúc trước ai nói nếu như sinh viên đại học Hoa Thanh trở thành Đại Vị Vương thì sẽ ăn hết cái bàn?"
"Ta còn nghe nói có người muốn trực tiếp chặt đầu và chặt JJ nữa."
"Người đó đâu rồi."
...
Diệp Húc đương nhiên không để ý đến những nghị luận này, sau khi hắn chạy vào nhà vệ sinh đã nhanh chóng khóa trái cửa lại.
Chỉ thấy...
Trong hai mắt Diệp Húc bắn ra từng sợi tinh mang.
Lập tức, tất cả mọi thứ trong Mỹ Thực Thành giống như phim chui vào trong đầu của hắn.
Khối thịt chồng chất như núi, kem ly thơm ngọt, các loại quần áo...
Địa Cung rộng lớn phía dưới Mỹ Thực Thành và các loại bảo vật, linh thạch, linh quả, đan dược tràn ngập linh khí nồng nặc bên trong.
Diệp Húc cười nói: "Có những thứ này, chế tạo cho Tư Nhã một cái tín vật đính ước chắc là không có vấn đề gì."
Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân chính Diệp Húc lựa chọn nhanh chóng "Ăn" thịt nướng, thu hoạch được danh hiệu Đại Vị Vương, hắn đã không kịp chờ đợi muốn lấy được những bảo vật đó.
...
Địa Cung.
Mấy người áo đen đang đứng gần nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
"Vì sao lão sư và học sinh đại học Hoa Thanh lại đến Mỹ Thực Thành?"
"Bọn hắn thật chỉ là tới tham gia thi đấu Đại Vị Vương à?"
"Có thể phát hiện nơi này là phân bộ Sáng Thế hay không?"
"Chắc là không đâu."
"Nếu như bọn hắn phát hiện, chắc chắn sẽ không có chút thầy giáo và sinh viên đại học Hoa Thanh đến đây như vậy, ít nhất cũng phải đến mấy nhân vật cấp bậc Viện Trưởng mới được."
"Đại học Hoa Thanh gì chứ? Chỉ toàn là đám rác rưởi, nếu để cho Sáng Thế chúng ta dẫn đầu loài người, số lượng cường giả tuyệt đối nhiều hơn hiện tại vô số lần."
"Không sai! Sáng Thế chúng ta mới thật sự là tổ chức cứu vớt nhân loại!"
...
Các người áo đen càng nói càng kích động, quả là giống như Sáng Thế đã thống trị nhân loại, đồng thời dẫn đầu nhân loại đi đên vô tận huy hoàng.
Lúc này, Diệp Húc đã thuấn thân đến trong bảo khố của Địa Cung.
Hắn như đi dạo trong công viên, chậm rãi bước đi, lâu lâu thì quơ bàn tay một cái, đem một mảnh lại một mảnh linh thạch, đan dược và các loại bảo vật vào trong túi của nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
"Kẽo kẹt!"
Lúc này, cửa chính của bảo khố đột nhiên bị mở ra.
Người áo đen và Diệp Húc bốn mắt nhìn nhau.
Im lặng.
Không khí đột nhiên im lặng trở lại.
Diệp Húc cười nói: "Nếu như ta nói, ta chỉ là đi ngang qua, ngươi tin không?"
"Ngươi..." Người áo đen đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó kêu to nói: "Địch tập, có người xâm nhập bảo khố!"
"Đạp đạp đạp!"
Lập tức, Địa Cung trở nên hỗn loạn, tất cả người áo đen liên tục không ngừng chạy tới.
Bảo khố là nơi quan trọng nhất của Địa Cung, nơi cất giữ tất cả tài nguyên tu luyện phân bộ Sáng Thế ở kinh thành, tuyệt đối không thể sai sót.
Diệp Húc lắc đầu, nói: "Ta vốn chỉ muốn lặng lẽ lấy đi bảo vật, nhưng không ngờ vẫn làm ra chút động tĩnh."
Chỉ thấy...
Trong đôi mắt Diệp Húc lóe lên tinh mang.
Sau đó hắn tiện tay vung lên, không gian xung quanh lập tức giống như sóng nước, không ngừng rạo rực, đồng thời nuốt hết tất cả người áo đen.
"Xoạt!"
Trong chốc lát, tất cả người áo đen đều biến mất khỏi Địa Cung, chỉ trong một hô hấp đã xuất hiện ở trong rừng hoang ngoài trăm dặm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao chúng ta đột nhiên xuất hiện ở nơi này?"
"Là hắn... trong lúc hắn giơ tay nhấc chân đã truyền tống chúng ta đến nơi này."
"Sao ta đột nhiên quên dáng vẻ của hắn ra sao rồi?"
"Ta cũng thế..."
"Trên đời này lại có tồn tại bực này..."
"Hắn còn ở trong bảo khố, chúng ta nên làm cái gì?"
"Từ bỏ đi, chẳng lẽ chúng ta còn có thể cướp lại bảo vật từ trong tay hắn à?"
"Bẩm báo chi tiết với tổng bộ, trưởng lão sẽ hiểu cho chúng ta."
Bảo khố Sáng Thế phân bộ kinh thành, cứ như vậy bị Diệp Húc tận diệt.
...
Lúc này, Diệp Húc đã thu tất cả bảo vật trong bảo khố vào trong túi.
Sờ lên cằm, nói: "Bảo vật ít hơn so với ta nghĩ một chút, chờ lần sau đến địa giới, đào vài mỏ linh thạch, sau đó chế tạo nhẫn không gian mới được."
Đào vài mỏ linh thạch?
Nếu như bị người khác nghe thấy sợ rằng sẽ chấn kinh.
Diệp Húc lại nói nhẹ nhàng như vậy.
Sau khi Diệp Húc thuấn thân trở lại nhà vệ sinh, một bộ dáng nhẹ nhõm, sảng khoái, chậm rãi đi ra hiện trường thi đấu Đại Vị Vương.
"Diệp Húc trở về!
Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, chương trình học hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người có thể đi trở về nghỉ ngơi thật tốt." Đỗ Lỗi sờ lên cái bụng tròn vo, cười nói.
Đối với chuyện này, Diệp Húc đương nhiên giơ hai tay đồng ý, trực tiếp trở lại ký túc xá.
Nhóm chat bao lì xì Chư Thiên.
Trọng Lâu: Ta thật sự là hiểu quá ít về thế giới.
Quách Tương: Hì hì, xem ra Trọng Lâu đại ca đã xem video trong nhóm rồi.
Trọng Lâu: Đúng vậy, ta đã xem « Naruto », « Vua Hải Tặc », « Học Viện Anh Hùng », nhưng không ngờ còn có nhiều lực lượng kỳ lạ như vậy.
Trọng Lâu: Lực lượng của chúa cứu thế còn cường đại hơn so với ta tưởng tượng.
Shanks: Muốn từ bỏ đối chiến với chúa cứu thế đại nhân à?
Trọng Lâu: Từ bỏ? Ha ha ha! Có thể gặp được đối thủ mạnh mẽ như vậy, ta cao hứng còn không kịp, sao lại từ bỏ chứ?
Trọng Lâu: Hiện tại, ta thật sự là càng ngày càng chờ mong chiến đấu với chúa cứu thế đại nhân!
Garen: Mãnh nhân, thật sự là mãnh nhân!
Hồng Thất Công: Hắc hắc, ta cảm giác sắp có trực tiếp hay để xem rồi.
Trọng Lâu: @Hồng Thất Công, ta nhớ ngươi cũng muốn chiến đấu với ta.
Hồng Thất Công:...
Chúa cứu thế: Ta cũng chờ mong chiến đấu với Trọng Lâu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo