Nguồn năng lượng này quá đáng sợ, nó phun trào ra như núi lửa, lập tức xuyên thủng một lỗ trên bầu trời, bao trùm toàn bộ hòn đảo.

Tất cả yêu thú, thực vật, động vật… Tất cả đều bị nguồn năng lượng này bao phủ, giống như bốc hơi, rất nhanh hóa thành không khí, vô cùng đáng sợ.

Gần như trong nháy mắt, luồng khí tức kinh khủng này đã truyền tới Diệp Húc, Hồ Khoan và Từ Khuyết.

Sắc mặt Hồ Khoan và Từ Khuyết trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tuyệt vọng đến cực điểm.

Diệp Húc đang đứng ở một bên, vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi nhưng ngón tay lại nhanh chóng làm pháp quyết.

"Vụt!"

Ngay sau đó, trong không khí xuất hiện một bóng đen đứng trước mặt Hồ Khoan và Từ Khuyết, luồng khí đen cuồn cuộn tràn về phía trước như sóng thần.

Trong tích tắc, không khí bị dồn nén.

Nhìn thấy Hồ Khoan và Từ Khuyết còn đang ngơ ngẩn cả người, Diệp Húc không khỏi nói: “Các ngươi còn ở đó sững sờ làm gì? Chạy mau!”

Sau đó bọn họ mới kịp phản ứng, vội vàng nói: "Đúng, đúng..."

Vừa dứt lời, họ cũng không dám nói nhiều nữa, dùng sức nhảy lên, lao về phía ven bờ biển.

Khi cả ba người thành công vào đến bờ, hòn đảo phía xa đột nhiên nổ ra một tiếng động lớn.

Một cột năng lượng đen kịt bốc lên bầu trời, xuyên thủng bầu trời xanh thành một lỗ hổng cực lớn.

Năng lượng đáng sợ này nổi lên một đợt sóng nhanh chóng khuếch tán theo bốn phương tám hướng, tạo ra những con sóng cao đến hàng chục mét.

Đám người Từ Khuyết thấy vậy, họ sợ hãi đến nỗi liên tục lùi lại phía sau.

Qua một lúc lâu, sóng dần dần dịu lại, bọn họ mới từ từ ló đầu ra.

Lúc này, hơn mười dặm xung quanh làm gì còn có hòn đảo nào?

Nhìn lên chỉ thấy một Huyết hải vô tận.

Hòn đảo nhỏ kia đã hoàn toàn biến mất.

Mặc dù nói là một hòn đảo nhỏ nhưng diện tích thực của nó cũng gần 100 km vuông.

Hơn nữa, xung quanh hòn đảo còn giăng kín trận pháp và cấm chế.

Nếu không, trong Huyết hải, có lẽ bọn họ đã bị quái vật dưới biển ăn thịt từ lâu rồi.

Bây giờ, hòn đảo này lại dễ dàng biến mất như vậy?

Từ Khuyết và Hồ Khoan ngơ ngác đứng nhìn.

Diệp Húc nói: "Tiếng động lớn như vậy rất có thể thu hút sự chú ý của người khác. Chúng ta nhanh đi thôi."

"Đúng, đúng đúng..." Từ Khuyết liên tục gật đầu, lấy điện thoại di động ra rồi nói: "Hồ Khoan, mau chụp cho ta vài tấm ảnh."

"Hả?"

Hồ Khoan khó hiểu một lúc rồi lấy điện thoại chụp hình liên tục.

Đến tận lúc này, bọn họ mới bắt đầu quay lại con đường trở về.

Không lâu sau khi bọn họ rời đi, vài lỗ đen khổng lồ xuất hiện trong không gian phía trên hòn đảo.

Hai người Địa Cầu và bốn gã Địa Giới lần lượt bước ra khỏi lỗ đen.

Trong số đó có một người đàn ông đeo vương miện Địa Giới, thốt lên một giọng nói trầm khàn, nói: "Trương Đào, không ngờ trên Địa Cầu của các ngươi lại có một vị cao thủ mạnh mẽ như vậy, đánh nát một hang động cổ."

Trương Đào thở dài nói: “Haizz, ban đầu ta muốn che giấu thực lực. Ai ngờ vị tiền bối kia lại đột nhiên muốn thử xem thân thủ của hắn ta, hình như năng lực có hơi mạnh, ta thực sự rất xấu hổ."

“Thật sao?” Người đàn ông đội vương miện từ chối cho ý kiến, nói.

“Tất nhiên là thật rồi.” Trương Đào chắc chắn nói: “Sao nào, ngươi muốn thử xem không?

Đáng tiếc, vị tiền bối kia vừa mới rời đi.

Nếu ngươi ngứa tay, ta có thể luyện tập với ngươi."

Sắc mặt của người đàn ông đội vương miện vẫn không thay đổi, mãi mới nói: "Bản tôn không nhàn rỗi như vậy."

Vừa dứt lời, không gian phía sau hắn đột nhiên vỡ tung.

Sau đó, người đàn ông đội vương miện và ba người phía sau nhao nhao bước vào.

Chỉ còn Trương Đào và một người đàn ông mặt tròn khác là ngươi Địa Cầu vẫn đứng im lặng trên không trung.

Người Địa Cầu mặt tròn hỏi: "Động phủ thượng cổ có thể bị phá... Trương Đào, rốt cuôc vị tiền bối này là ai?"

Trương Đào thản nhiên liếc nhìn người đàn ông mặt tròn như nhìn một kẻ ngốc.

Sau đó hoá thành một luồng ánh sáng rồi phóng về nơi xa.

Giờ chỉ còn lại tên Địa Cầu mặt tròn đứng đó oán giận nói: “Thằng nhóc họ Trương này, đúng là càng ngày càng khống có lễ phép.

Không phải chỉ là thực lực mạnh hơn thôi sao?

Không biết kính trọng người già."

Tên Địa Cầu mặt tròn hừ một tiếng rồi cũng biến mất trong không trung.

...

Đám người Từ Khuyết, Hồ Khoan và Diệp Húc tất nhiên không hề biết chuyện xảy ra sau khi bọn họ rời khỏi.

Khi ba người đi tới Huyết hải, bọn họ không biết đường nhưng lại cảm thấy rất xa xôi.

Nên khi quay trở lại, quyết tâm đi về phía trước dễ dàng hơn rất nhiều.

Vài ngày sau, một toà thành nguy nga xuất hiện trong tầm nhìn của cả ba.

Đây là cứ điểm mới nhất trên mặt đất của Hoa Hạ.

Từng hàng binh lính ngẩng cao đầu ưỡn ngực đang tuần tra quanh thành, trấn giữ tứ phía.

Từ Khuyết thấy vậy, hai mắt sáng ngời, hưng phấn kêu lên: “Từ Khuyết của đại học Hoa Thanh, chém giết yêu thú cấp Vương, vô số cường giả địa giới và yêu tướng.

Xin chúc mừng Từ Khuyết!

Xin chúc mừng Hoa Thanh!

Xin chúc mừng Hoa Hạ! "

m thanh vang lên chấn động bầu trời trong vòng bán kính hơn mười kilomet.

Cùng lúc đó, ý niệm của Từ Khuyết khẽ động, trên vai hắn hiện lên một con yêu thú cấp Vương giả.

Mọi người ở phía xa nghe thấy lời này đều không khỏi quay đầu lại tập trung chú ý.

Hồ Khoan ở một bên lập tức hét lên: “Hồ Khoan, thành viên nòng cốt của Tạc Thiên Bang đại học Hoa Thanh, đã hỗ trợ Tạc Thiên Bang giúp Từ Khuyết giết yêu thú cấp Vương, vô số cường giả địa giới và vô số yêu tướng.

Xin chúc mừng Từ Khuyết!

Xin chúc mừng Hồ Khoan!

Xin chúc mừng Hoa Thanh!

Xin chúc mừng Hoa Hạ!"

Lại một tràng âm thanh vang dội, vang xa trong vài dặm.

"Đinh! Bạn đã nhận được một năng lực bất khả chiến bại và đạt 2000 điểm giá trị."

"Đinh! Bạn đã nhận được một năng lực được mọi người ngưỡng mộ và đạt 2000 điểm giá trị."

"Đinh! Bạn đã nhận được năng lực cường đại và đạt được 2000 điểm giá trị."

...

Trong đầu Từ Khuyết nghe thấy âm thanh nhắc nhở và tiếng gọi của Hồ Khoan, cả khuôn mặt hắn đều cười rất tươi.

Trong lòng âm thầm tự khen mình: Lần này đi Huyết hải, thật sự là một quyết định vô cùng đúng đắn.

Còn Hồ Khoan cũng rất tốt!

...

Khoé miệng Diệp Húc khẽ giật khi nghe thấy hai người này hét lên.

Hắn nghĩ thầm: Không sai, mặc dù hai người này không phải cùng một nhà, không vào cùng một cửa nhưng sở thích của họ lại giống nhau như đúc.

Rất nhanh đã có một nhóm người chạy tới.

Bọn họ nhìn thấy yêu thú cấp Vương trên vai Từ Khuyết thì xôn xao bàn tán.

"Thực sự là yêu thú cấp Vương kìa!"

"Hơn nữa bề ngoài cũng không bị thương gì, cái này giá trị quá lớn."

"Ngươi giết nó như thế nào vậy?"

"Quá mạnh."

...

Trong lòng Từ Khuyết rất vui vẻ nhưng trên mặt lại bày ra vẻ thoải mái, lạnh lùng nói: "Đáng lẽ còn có thể giết chết một con tê giác ba sừng cấp Vương, nhưng thật đáng tiếc đã để nó trốn thoát."

“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” Hồ Khoan cũng nói theo.

Hai người họ kẻ xướng người hoạ như thể đã thảo luận với nhau từ trước vậy, nói ra thì mọi người lại không ngừng kinh ngạc cảm thán.

Đối với những chuyện khoác lác khoe khoang này, Diệp Húc có chút mệt mỏi.

Hắn không muốn tham gia quá nhiều nên tìm cơ hội trở về ký túc xá.

Sau đó, người hắn khẽ lóe lên rồi đi đến rừng sâu cách đó hàng nghìn kilomet.

Sau khi Diệp Húc âm thầm cảm nhận xung quanh không có người khác, mới giơ tay ra hiến tế Huyễn Thế Kiếm.

Tiếp đó, tâm trí khẽ động.

"Ầm!"

"Ầm!"

Một ngọn núi khổng lồ được hình thành từ sự tích tụ của các mạch linh thạch và vô số báu vật của trời đất hiện ra trước mắt hắn.

0.86583 sec| 2406.156 kb